Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 33: Trở về (2)

Sau khi Dao Như ngủ, ta với Trầm Trì và những người còn lại tới tiệm ăn, trên bàn phía đông nam có một nho sĩ mặc áo màu xanh đang nằm sấp, hắn dường như đã uống rượu say, trong miệng vẫn còn nói :

“Mang…rượu tới đây. .. “

Lão bản kia nương hung dữ mắng :

“Cái tên tửu quỷ này cứ ba ngày lại tới đây uống rượu chịu, lão nương làm ăn nhỏ, ngươi cứ làm như thế thì ta sao làm ăn được nữa!”

Thanh sam nho sĩ loạng choạng đứng dậy, nhưng mà cái chân mềm mũn, lại ngã vật ra bàn, nhất thời đem bát đĩa rơi đầy xuống đất .

Lão bản nương kia tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, từ trong quầy hàng bưng một chậu nước lên, đi tới trước mặt Thanh sam nho sĩ đổ xuống .

Thanh sam nho sĩ nhịn không được rùng mình một cái, ngay sau đó hắt xì hai tiếng thật lớn. Cảm giác say nhất thời biến mất đi 7, 8 phần, cười nói :

“Nhuận nương! Thương cảm ta một lần, cho ta một phần rượu và thức ăn đi!”

Nhuận nương mày liễu dựng thẳng nói :

“Cho ngươi hai cái bạt tai! Còn không mau cút đi, nếu như quấy nhiễu khách quý của ta, hôm nay ta sẽ rút gân lột da ngươi. “

Nho sĩ này vẫn tươi cười nói :

“Nhuận nương nếu như thích thì cứ đánh ta mười cái cũng không sao, chỉ cần cho ta một chén rượu là được. “

Nhuận nương thở dài nói :

“Lão nương từ lúc mở cửa tiệm, còn chưa thấy một nhân vật bại hoại như ngươi. “

Nàng lắc lắc hông nhỏ hướng quầy hàng đi đến :

“A vượng, lấy cho con ma mem này thêm một bầu rượu, để cho hắn say chết là tốt nhất!”

Sau đó nàng đi tới trước mặt chúng ta, nở nụ cười quyến rũ, ôn nhu nói :

“Mấy vị đại gia muốn dùng gì?”

Ta hỏi :

“Ngươi ở nơi này có những thứ gì?”

Nhuận nương cười nói :

“Đại gia chớ có cho chỗ này của ta là thâm sơn cùng cốc, nhưng trong núi cũng có chỗ tốt, đầu bếp ở đây toàn nấu món ăn thôn quê, đảm bảo ngài chỉ chưa nghe thấy, nhìn thấy. “

Ta cười nói :

“Được, vậy thì đem những món ăn đặc sắc của các ngươi lên!”

Nhuận nương vô cùng cao hứng lên tiếng bảo nhà bếp chuẩn bị .

Trầm Trì thấp giọng nói :

“Cô gái này quyết không phải là thôn phụ tầm thường, công tử xem hai tay nàng trắm mịn, không giống thôn phụ lao động thủ công, nhìn mặt nàng, đâu có giống một nữ tử sống nơi sơn dã đầy nắng gió?”

Đường Muội nở một nụ cười, trả lời lại một cách mỉa mai nói :

“Chiếu theo Trầm tiên sinh nói, thì đây rõ ràng là một hắc điếm rồi?”

Trầm Trì nói tuy rằng không phải không có lý, thế nhưng lấy những điểm này nói thôn phụ này mở hắc điếm, thì đúng là cũng có chút võ đoán .

Thanh sam nho sĩ giơ cao một chén rượu cất cao giọng nói :

” Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan mạc sử kim tôn không đối nguyệt. .. “

(chuyện vui mừng đắc ý nhất của đời người là được đối ẩm với trăng…“)

Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, Đường Muội dường như bị hắn lây nhiễm, lớn tiếng nói :

“Tiểu nhị! Mang rượu tới đây!”

Nhuận nương tự mình bưng lên cho chúng ta bốn đĩa thức ăn, theo thứ tự là gà rừng hun khói, thịt lợn lòi trắng, măng trộn, nấm xào hành, bát ăn tuy là đồ sứ thô, nhưng mà sạch sẽ .

Rượu thì là loại dùng nước suối tinh khiết trên núi nấu, vừa mới bỏ bùn niêm phong, mở ra đã thấy hương thơm xông lên mũi .

Trầm Trì nháy mắt, Thính Phong lấy ra một cái ngân châm, thử qua từng đĩa thức ăn, thấy không có dị dạng gì, mới yên tâm . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Đọc Truyện chấm cơm.

Đường Muội nói :

“Trầm tiên sinh không yên tâm ư?“

Trầm Trì khẽ mĩm cười nói :

“Rượu còn chưa thử qua, có câu là tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm), lẽ nào Đường hộ vệ chưa từng nghe qua câu nói này?”

Đường Muội ha ha nở nụ cười, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch .

Thính Phong bưng chén dò xét, sau khi tin chắc là không có độc, mới bưng bát cho Trầm Trì đối ẩm .

Ta lo lắng chuyện phải chiếu cố Dao Như, nên không uống rượu. Đường Muội từ trước đến nay là không rượu không vui, uống hết một vò, Trầm Trì tửu lượng cũng rất cao, hai người không hợp ý, nhưng kẻ tung người hứng, liên tục uống rượu .

Thanh sam nho sĩ lúc này phảng phất như đã say, nâng cốc rồi lại đánh rơi trên bàn, lớn tiếng nói :

” Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu ky,. .. “

(gặp người tri kỷ ngàn chén ít, nói lời không hợp…)

Lời còn chưa dứt, hắn đã gục xuống bàn .

Màn đêm buông xuống, từ trong núi phía xa xa truyền tới những thanh âm thú gào, làm cho bốn xung quanh lại càng trở nên vắng vẻ .

Ta ngáp một cái, dẫn đầu nói :

“Các người tiếp tục uống rượu, ta đi xem Dao Như thế nào rồi!“

Trầm Trì hơi có men say, cười nói :

“ Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim (đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng), Long công tử. .. không thể ở chỗ này bồi tiếp chúng ta rồi. .. “

Trở lại phòng, Dao Như vẫn đang ở ngủ say, ta thử xem nhiệt độ cơ thể của nàng một chút, so với trước kia thì bớt nóng hơn nhiều, trong lòng ta cũng cảm thấy yên tâm hơn trước .

Ta lấy cái hộp gỗ mà Tây Môn Bá Đống tặng ta, cũng đã lâu ta chưa xem nó. Khi mở hộp đao ra, thì trong đó có một thanh đao dài chừng 3 xích, chuôi đao dùng đồng xanh đúc thành, bên ngoài dùng dùng ra tê giác bọc, chuôi đao được dùng bằng ngà voi. Khi ta cầm vào nó thì vẫn còn thừa khoảng 1 nửa, vỏ đao là dùng da cá mập tạo thành, trông nó có vẻ cổ xưa .

Tay cầm chuôi đao chậm rãi rút ra, một cỗ hàn khí lạnh buốt phả vào mặt, lưỡi đao hắt ra hàn mang như ánh nước, đao rộng chừng 6 tấc, sống đao dày chừng 2 phân, lưỡi đao mỏng như cánh ve, dưới nến có thể mơ hồ nhận thấy có khắc hình rồng .

Ta cầm đao, chém về phía trước, mũi đao veo một tiếng như xé rách không khí. Vũ khí do Tây môn gia tộc chế tạo quả nhiên xuất chúng, Đại Tần có một lực lượng mạnh như vậy hậu thuẫn, thảo nào sức chiến đấu trong quân đội chỉ trong một thời gian ngắn được đề thăng .

Cửa phòng bị gõ nhẹ, tiểu nhị ở ngoài cửa nói :

“Đại gia! Ta mang hương thơm tới cho ngài!“

Mở cửa phòng, tiểu nhị tươi cười đặt hương thơm vào trong tay của ta :

“Hoang sơn dã lĩnh, muỗi đặc biệt nhiều, hương thơm này đặc chế để đuổi muỗi. ” Ta gật đầu, tiếp nhận hương thơm tiện tay đóng cửa phòng .

Dao Như bỗng nhiên kêu một tiếng sợ hãi, ta để hương thơm tới trước bàn, đi tới trước giường .

Dao Như đầu đầy mồ hôi ngồi dậy, thấy ta thì oa một tiếng khóc ra thành tiếng, ôm chặt lấy ta nói :

“Thϊếp. .. Vừa mơ một ác mộng, mơ thấy công tử không cần Dao Như nữa. .. “

Ta khẽ vuốt vai của nàng nói :

“Nha đầu ngốc, sao có thể như vậy, Dao Như là tâm can bảo bối của ta. “

Thân thể mềm mại của Dao Như lạnh run, ta sờ sờ trán của nàng nói :

“Ta đi tìm Trầm tiên sinh, bốc cho nàng một thang thuốc. “

Dao Như chăm chú nói :

“Dao Như không uống thuốc, chỉ cần công tử ở bên người, thì bệnh gì cũng sẽ khỏi!“

Ta phủ lên vai nàng một cái trường bào, hôn lên mặt nàng một cái, thì đột nhiên ở ngoài vang lên một tiếng động .

Ta và Dao Như liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ kinh nghi .

“Ta đi xem!“

Ta cầm lấy trường đao, mở cửa phòng .

“Công tử ngàn vạn lần nên cẩn thận!”

Dao Như ở sau lưng ta dặn dò .

Ta gật đầu, trở tay khép cửa phòng .

Gió đêm trước mặt thổi tới, làm cho ta cảm thấy có đôi chút lạnh, trăng đã lên được một nửa, ánh sáng chan hòa khắp mọi ngươi. Ta nghe thấy tiếng động vật kêu, giống như sóng triều, trăng sáng thơ mộng, đúng là đầy thi hứng .

Tiệm ăn vẫn còn thắp đèn, nhưng không biết Trầm Trì và Đường Muội ở đâu, ta xoay người lại nhìn gian phòng ở hai bên một chút, thấy đèn toàn bộ đều đã tắt, có lẽ bọn họ đã ngủ rồi .

Đi tới phòng phía trước, Nhuận nương đang chống tay ở má ngủ gật, thanh sam nho sĩ vẫn đang uống, có lẽ hắn quyết định uống say chết ở nơi này .

Ta lắc đầu, đang muốn rời đi, nhuận nương lúc này lại đột nhiên giương đôi mắt, ngạc nhiên nói :

“Hóa ra là đại gia! Có chuyện gì không?“

Ta cười nói :

“Không có việc gì, ta ngủ không được, nên ra ngoài xem thế nào!“

Nhuận nương khanh khách cười duyên nói :

“Đại gia có phải đang tìm hai vị bằng hữu không?“

Ta còn chưa trả lời, thì nhuận nương lại nói :

“Lúc này bọn họ đang mềm như bún nằm ở trên giường rồi!”

Trong lòng ta rùng mình, tay phải cầm thật chặt chuôi đao .

Quyển 1 : Tiềm Long