Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

Chương 27: Bôn ba (2)

Lúc mở cửa phòng, thì tôi bị cảnh tượng làm cho giật mình, trước cửa có tới 4 cô gái mặc y phục tương đối lả lơi, mặc trang phục thì đẹp, nhưng mà đáng tiếc là dung mạo lại kém tới mức không gì so sánh được, cho dù một tầng dầy son phấn cũng không cách nào xua tan được .

“Công tử có muốn chúng tôi hầu hạ người hay không?”

Tôi cười nói :

“Tại hạ đã có thê tử bồi tiếp, không nhọc lòng mấy vị mỹ nhân!”

“Phì!”

Mấy người đồng thời nhìn tôi liếc mắt một cái :

“Có lầm hay không vậy, mang theo lão bà sao lại tới nơi này!”

Tôi cuống quít đóng cửa phòng, đối với những nữ tử này chỉ còn cách dùng kế lui binh .

Dao Như cười đến mức bịt mồm mà vẫn gặp người, đây là lần đầu tiên nàng thấy tôi chật vật như vậy .

Tôi hung ác nói : “Đều là do nàng phá hỏng cơ hội cùng với 4 vị mỹ nhân vui đùa, đêm nay ta bắt nàng đền bù toàn bộ!”

Tôi cười lớn nhào tới, Dao Như cười duyên thét to :

“Đừng mà. .. “

Mưa gió làm cho cửa sổ bung ra, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Dao Như đứng dậy đến đóng cửa sổ, bỗng nhiên kinh hô :

“Công tử! Người mau tới đây!”

Tôi cuống quít đứng dậy chạy về phía cửa sổ, thì thấy phương hướng tường thành đã cháy lớn vô cùng, trong mưa gió còn nghe có tiếng gào thét .

Tôi quả đoán nói :

“Hình như có gì đó không đúng, mau mặc lại y phục!”

Tôi và Dao Như vừa mặc quần áo tử tế, Tiền Tứ Hải cùng Chu Lãng đã vội vã đi tới phòng của tôi .

Hắn có vẻ có chút hoảng sợ khẩn trương nói :

“Bình Vương điện hạ. .. Có mã tặc đang đánh tới đây, chúng ta mau mau rời đi. .. “

Chu Lãng lớn tiếng nói :

“Để thuộc hạ bảo người chuẩn bị xe ngựa!”

Khi chúng tôi tới dưới khách điếm, thì bầu không khí đã khẩn trương tới cực điểm, những khách nhân và kỹ nữ ai nấy cũng quần áo xộc xệch, đại môn của khách điếm đã bị cháy, Tô tam nương còn đang thu dọn ở quầy, thấy chúng tôi đi tới, nàng nhìn Chu Lãng nói : “Cửa thành trước phỏng đoán là thất thủ rồi, các người mau đi cửa sau đi!”

Đi tới hậu viện, cảnh tượng trước mắt làm cho chúng tôi không khỏi lấy làm kinh hãi, ba gã thị vệ và 4 người hầu đang cầm cương đao bảo vệ hai chiếc xe ngựa còn lại, hai chiếc xe trước đã bị khách nhân cướp mất .

Tiền Tứ Hải mắng :

“Cái đám vô liêm sỉ này, còn hơn cả cường đạo!”

Bởi vì đã mất đi hai chiếc xe ngựa, tôi, Dao Như và Tiền Tứ Hải đành phải ngồi chung một xe, còn một chiếc đi dành cho đám người hầu, đám thị vệ bảo vệ trái phải. Chu Lãng đi trước mở đường, có một tên thị vệ đi sau chặn hậu .

Khi xe ngựa đi qua được cửa sau ra đường, thì khắp nơi đều là người hoảng loạn chạy trốn. Tiền Tứ Hải khẩn trương dùng khăn gấm lau mồ hôi lạnh, lớn tiếng nói :

“Nhanh một chút! Nhanh một chút!”

Chu Lãng ở trước xe nói :

“Chủ nhân yên tâm! Cửa thành này kiên cố, đám mã tặc chắc chắn còn lâu mới phá được. .. “

Hắn còn chưa dứt lời thì phía sau có người gào khóc, tôi vén cửa xe nhìn lại, thì thấy phía cửa thành đã có mười mấy tên hắc y kỵ sĩ phóng ngựa nhảy vào, toàn bộ trong tay đều cầm vũ khí sắc bén, trong mưa gió gầm hét .

“Mã tặc đã tấn công vào trong này rồi!”

Tôi sợ hãi nói. Dao Như thì sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc .

Xe ngựa dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới hướng cửa sau của Hồi Long trấn, đáng tiếc là trên đường đầy người chạy loạn, nên tốc độ của chúng tôi bị chậm lại .

Một gã tráng hán từ trong đám người lao ra, lao tới xe của chúng tôi. Thị vệ rút ra cương đao, dùng sống đao gõ lên người của hắn một cái, người này lập tức kêu thảm thiết ngã xuống .

Tiền Tứ Hải ra lệnh :

“Chỉ cần có người dám tới gần xe ngựa, gϊếŧ không cần hỏi!”

Lúc này lại có hơn mười người dân chạy nạn đồng thời vọt lên, Chu Lãng và mấy tên thị vệ dùng đao chém tới đám người này, nhưng tiếc rằng người xông lên càng lúc càng nhiều, một gã thị vệ bất ngờ không kịp đề phòng bị bắt xuống ngựa .

Tiền Tứ Hải trên mặt đã không còn chút máu nào, tình hình trước mắt đã hoàn toàn mất đi khống chế, chiếc xe ngựa của đám người hầu ở phía sau đã bị đám người này bao vây .

Chu Lãng và hai gã thị vệ, vung khảm đao chém thẳng vào hai người xông đến, máu tươi lúc này cũng không còn tác dụng uy hϊếp, ngược lại còn làm những người dân chạy nạn này phẫn nộ, họ đồng thời vọt lên, bao vây lấy xe ngựa của chúng tôi .

Tôi nhìn tình thế trước mắt, xe ngựa không còn cách nào thoát khốn được, mà lại thành cái đích cho mọi người nhắm tới. Tôi lập tức đẩy cửa xe, kéo Dao Như nhảy xuống, Tiền Tứ Hải thấy tình thế không ổn, thì lập tức bò xuống theo, cũng may là mọi người hiện giờ đang tập trung mà chiếc xe ngựa và thị vệ, nên tôi và Dao Như rất nhanh lẩn trong đám người .

Tôi cầm chặt lấy tay của Dao Như, rất sợ nàng bị tách ra, nhưng mà lại cách càng lúc càng xa với Tiền Tứ Hải .

Đám hắc y mã tặc kia đang vọt tới chỗ chúng tôi, tôi cầm tay Dao Như liều mạng chạy về phía cửa sau .

'Vù!' một mũi tên phá không bắn tới, xuyên qua làn mưa bụi, bắn trúng vào hậu tâm của một lão giả ở bên cạnh tôi, mũi tên nhọn xuyên thủng qua ngực hắn, máu tươi lập tức phun ra .

Dao Như bị cảnh tượng thê thảm trước mắt làm cho sợ hãi, thét to một tiếng, ngã trên mặt đất .

Tôi kéo nàng dậy, nhưng lại bị đám người ở phía sau ùn ùn đẩy tới, có mấy người ở phía sau đạp trúng người tôi, làm cho tôi đau đớn. Làm mưa tên bắn vào trong đám người, lại có mấy người khác ngã xuống .

Tôi và Dao Như ôm nhau nằm sấp trên mặt đất, lúc này bọn mã tặc kia đã xông vào trong đám người chạy nạn, bọn họ hạ thủ không lưu tình chút nào, nhất đao kiến huyết, những thi thể lập tức ngã xuống. Chúng tôi vẫn không nhúc nhích nằm im một chỗ, hi vọng có thể tránh thoát đợt tàn sát này của đám mã tặc .

Máu và nước mưa nhuộm đỏ cả một con đường, trên người tôi và Dao Như dính đầy máu loãng và bùn nhão. Bọn mã tặc kia tàn sát tới nửa canh giờ, thì trấn nhỏ yên tĩnh trở lại .

Nơi này yên lặng tràn ngập khí tức tử vong, tôi và Dao Như ôm chặt lấy nhau, trên người chúng tôi còn có mấy thi thể lạnh băng che lấp, trong lòng tôi cầu nguyện, mong cho buổi tối này mau chóng qua đi .

Hai gã mã tặc bắt đầu tìm tòi vàng bạc ở trên người đám tử thi, mỗi khi tìm đến người nào, còn không quên bổ một đao, để tránh cho việc có người còn chưa chết. Mắt thấy chúng sắp tới bên người chúng tôi, tôi và Dao Như khẩn trương tới cực điểm .

Bỗng nhiên có một tử thi đầy máu me bật dậy, không đợi hai gã mã tặc kêu lên, đã lập tức vung đao xông vào chém hai người mã tặc .

Tôi nhìn thấy người này là thị vệ Chu Lãng, thì mừng rỡ cuống quít đứng lên, thấp giọng nói :

“Chu thị vệ. .. “

Chu Lãng nghe thấy có người gọi hắn cũng lấy làm kinh hãi, nhưng nhìn rõ là tôi mới yên lòng, khập khiễng đi tới bên cạnh tôi thấp giọng nói :

“Bình Vương điện hạ. .. Nơi này không thích hợp ở lâu, chúng ta mau chóng rời đi thôi. .. “

Tôi và Dao Như đi theo ở phía sau hắn, Chu Lãng hiển nhiên đã bị thương, đi đứng vô cùng khó khăn. Chúng tôi đi ra từ cửa sau đã bị cháy đen .

Chu Lãng thở phào nhẹ nhỏm nói :

“Bình Vương điện hạ, dọc theo con đường này thì có thể đến được quan đạo đi Tế Châu, chúng ta mau mau phải chạy tới đó. “

Tôi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ :

“Bọn mã tặc kia sau khi phát hiện đồng bạn, nhất định sẽ đuổi theo, Chu Lãng bị thương, Dao Như là nữ lưu, chúng tôi không có khả năng chạy thoát được. “

Tôi chỉ vào ngọn núi nhỏ bên cạnh, nói :

“Chúng ta tạm thời lên núi ẩn nấp, đợi mã tặc rời đi, thì chúng ta sẽ tiếp tục chạy. “

Chu Lãng gật đầu, tôi đỡ hắn dọc theo sơn đạo lầy lội leo lên, ẩn thân tạm thời trong một ngôi miếu đổ nát dọc đường . Nguồn truyện: Đọc Truyện

Không bao lâu, thì thấy dưới chân núi có ánh lửa, thì có thể phỏng đoán mã tặc đã phóng hỏa đốt Hồi Long Trấn rồi .

Ba người chúng tôi toàn thân đều bị nước mưa làm cho ướt sũng, Chu Lãng lấy đá lửa ra, tôi tìm thấy một bó củi khô, trong miếu lập tức có ánh sáng .

Chu Lãng không nhịn được rùng mình, sắc mặt hắn tái nhợt, tôi lúc này mới chú ý tới, trên đùi phải của hắn còn cắm một nửa mũi tên .

Chu Lãng móc chủy thủ ra, nhìn tôi nói :

“Điện hạ có thể giúp thuộc hạ được không?”

Tôi gật đầu, bảo Dao Như ra ngoài tìm một thanh gỗ khô, nhưng kỳ thực là bảo nàng tránh đi, để đỡ bị cảnh tượng máu me làm cho kinh hãi .

Tôi hơ nóng chủy thủ trên ngọn lửa, sau đó đưa cho Chu Lãng một đoạn cành khô, Chu Lãng ngậm ở miệng, cố sức xé cái quần đã bị máu dính lại, cũng may là mũi tên kia cắm không sâu ở trong bắp đùi hắn .

Tôi dùng chủy thủ cẩn thận rạch một đường trên đùi hắn, sau đó nắm lấy đoạn mũi tên, toàn lực lôi ra, Chu Lãng đau đến mức hừ một tiếng, trên trán mồ hôi rơi xuống, máu tươi từ miệng vết thương của hắn phun ra .

Tôi từ trong đống lửa rút ra một cành củi còn đang cháy, nhanh chóng đưa tới miệng vết thương của hắn, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để cầm máu .

Chu Lãng gần như co quắp há to miệng, cành củi khô từ trong miệng của hắn rơi xuống : “A!” một tiếng, hắn kêu lên thảm thiết .

Tôi vứt cành củi đang cháy vào trong đống lửa, sau đó hơ khô ống tay áo, buộc vết thương cho hắn .

Chu Lãng phải rất lâu mới đỡ, thở dài. Hắn dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn tôi miễn cưỡng cười một cái, nói :

“Đa tạ Bình Vương điện hạ. .. “

Tôi cười nói :

“Nói tới cảm ơn thì phải là ta mới đúng, nếu như lúc nãy không có ngươi ra tay gϊếŧ hai tên mã tặc, thì chỉ sợ hai người chúng ta đã làm ra dưới đao của chúng rồi. “

Chu Lãng cười yếu ớt nói :

“Thuộc hạ trước đây đã đi qua Hồi Long Trấn nhiều lần, thế nhưng chưa từng nghe nói qua mã tặc gì cả, nên không biết những người này có lai lịch như thế nào?”

Chuyện tôi quan tâm hiện giờ chỉ có việc, làm sao để thoát khốn, nên nhìn Chu Lãng nói :

“Ở đây cách Tế Châu còn bao nhiêu lộ trình?”

Chu Lãng nói :

“Nếu như cưỡi ngựa thì trong vòng 7 ngày có thể tới. “

Tôi gật đầu nói :

“Ngày mai chúng ta lập tức tới một cái chợ ở gần đây mua một chiếc xe ngựa. “

Chu Lãng cười khổ nói :

“Chợ cách nơi này ngắn nhất cũng hơn 100 dặm đường, chỉ sợ thuộc hạ đi không nổi. .. “

Lời của hắn cũng là tình hình thực tế, tôi nhìn vết thương của hắn, nếu như không có vài ngày tĩnh dưỡng, thì không thể khôi phục .

Quyển 1 : Tiềm Long