Mẹ Nuôi Tại Thượng

Chương 13: H+ (sm)

" chị... Chị, định làm gì". Thấy thân mảnh to lớn đi lại, Hàn Ngọc Băng cảm thấy rùng mình, trên gương mặt hiện rõ sự sợ hãi với cái thứ to dài mà người kia đang đeo trên người.

"Không phải em đang khó chịu sao, để tôi thỏa mãn em". Nói rồi Khúc Diệp Thanh tiến lại đè nàng xuống, hai chân dang rộng ra chữ M, đầu gối quỳ dưới đất, còn cơ thể nàng nằm úp trên giường, Khúc Diệp Thanh ở phía sau Hàn Ngọc Băng, hai người tạo thành tư thế doggy.

Khúc Diệp Thanh dùng dương cụ đang nhô ra cọ cọ vào tiểu huyệt vốn đã rỉ nước từ lâu của nàng, Hàn Ngọc Băng cảm nhận dị vật to dài đang chạm vào hoa huyệt mình từ phía sau, nàng cả người run rẩy " Diệp Thanh không cần, không cần như thế".

" tiểu Hàn nói không cần, nhưng ở dưới này thật sự rất ướt đó". Khúc Diệp Thanh bên dưới cầm vật kia cọ vào lổ nhỏ Hàn Ngọc Băng để lấy độ trơn, sau khi cảm thấy đã đủ trơn Khúc Diệp Thanh liền không thương tiếc cấm nó vào.

"Ah~h, ưʍ... Đau quá... Làm...ơ~n... Rút ra". Hạ thân bị dị vật to lớn cắm đút, Hàn Ngọc Băng đau đớn nước mắt như muốn tuôn trào.

Khúc Diệp Thanh có chút đau lòng, cô cuối người xuống ôn nhu ghé sát vào tai nàng " ngoan một chút nữa sẽ không còn đau". nói xong Khúc Diệp Thanh bên dưới bắt đầu đẩy hông thúc vào sâu.

" ah~h, um~... Sâu quá.... Đau... Chế~t ... Mất". Lổ nhỏ lần đầu bị thứ to lớn thao, Dị vật này còn rất dài nó cấm vào quá sâu, Hàn Ngọc Băng nhất thời chưa thích nghi được.

" ah~h, ưm~m , sâu... Quá chết mất". Khúc Diệp Thanh không ngừng thúc, làm hoa huyệt của Hàn Ngọc Băng rỉ nước ra như suối, nàng úp mặt xuống gắt gao nắm chặt gra giường.

Cảm giác Hàn Ngọc Băng nơi đó đã bắt đầu di chuyển dễ dàng hơn, Khúc Diệp Thanh liền tích cực tăng tốc ra vào.

-"ah~h, chậm... Lại...đau quá". Bất ngờ tăng tốc làm Hàn Ngọc Băng chịu không nổi, cả căn phòng lúc này đầy những âm thanh rêи ɾỉ nỉ non.

Khúc Diệp Thanh nghe như không nghe, bàn tay không kìm chế được liền phát vài cái thật mạnh vào cặp mông bé nhỏ của nàng.

-" ah~h... Đừng...đau". Kɧoáı ©ảʍ ùa về Hàn Ngọc Băng lúc này không biết đâu là đau đớn, đâu là sung sướиɠ, đầu óc trống rỗng miệng không ngừng rêи ɾỉ.

Khúc Diệp Thanh như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên dưới liền tăng tốc cắm đút, tiếng phành phạch phát ra ngày một lớn.

" ah~h... Ưm ...., chậm lại....". Hàn Ngọc Băng bắt đầu cảm thấy hạ thân dần dần không còn đau nữa, cảm giác đã dễ chịu hơn nhiều.

"Um~m..., ah~h...". Lổ nhỏ bị Khúc Diệp Thanh tận tình chăm sóc, chất dịch trong suốt từ hoa huyệt rỉ ra ướt đẫm cả đùi nàng.

"Ah~h, Diệp thanh...thật.... Thoải....mái". Hàn Ngọc Băng không còn ý thức được lời nói, nàng như bị kɧoáı ©ảʍ bao phủ tâm trí.

Căn phòng của hai nữ nhân bây giờ chìm trong những âm thanh ái muội và tiếng phành phạch vang dội.

"Ah~h, Diệp Thanh...trướng..quá~... Nha~nh... Lên".

"Ư~m... Diệp Thanh...đừng... Dừng lại...em sắp đến". Hàn Ngọc Băng cảm giác bụng dưới có gì đó muốn ra, liền biết là mình gần tới giới hạn, những cú cuối Khúc Diệp Thanh nhấp rất mạnh làm nàng như phát điên.

"Ah~h, ưʍ... Diệp Thanh, sướиɠ... Chết mất...em ra". Nói rồi Hàn Ngọc Băng tới cao trào, Khúc Diệp Thanh liền rút cự vật ra khỏi người nàng, chất dịch màu sữa từ lổ nhỏ ồ ạt chảy ra như hồng thủy, nhiều giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn bắn vào người Khúc Diệp Thanh lênh láng cả sàn nhà.

Hàn Ngọc Băng bây giờ hoàn toàn không còn chút sức lực, nàng nằm xụi lơ trên giường thở hổn hển, hai chân run rẩy không còn quỳ được nữa liền ập xuống đất.

Khúc Diệp Thanh nhìn nàng bị mình làm đến dâʍ ɭσạи mà thốt lên nhiều câu phóng đãng, trong đầu nhớ lại lời tên kia đã từng nói (sẽ cho nàng sung sướиɠ cả đêm).

Khúc Diệp Thanh bây giờ đầu đầy suy nghĩ " có phải nếu mình đến trễ hắn cũng sẽ làm chuyện này với nàng không, có phải hắn sẽ dùng đồ thật thay vì cái thứ đồ giả này để thỏa mãn nàng, có phải nàng sẽ ở dưới thân hắn mà rêи ɾỉ như với mình".

Khúc Diệp Thanh càng nghĩ đến du͙© vọиɠ chiếm hữu càng nổi lên, Khúc Diệp Thanh như mất hết lí trí cô tiến lại gần Hàn Ngọc Băng, nhấc mông nàng lên không nói lời nào liền đem cái thứ to dài kia mạnh bạo đâm vào cửa động.

"Ah~h, vừa... mới đến khô~ng.. được". Hàn Ngọc Băng vừa mới cao trào, còn chưa hồi phục được chút sức lực nào, Khúc Diệp Thanh còn muốn tiếp tục, đau đớn làm Hàn Ngọc Băng la lên.

"Ưm~m..., Diệp Thanh... Dừng lại đi... Em mệt lắm rồi". Hàn Ngọc Băng muốn phản kháng, nàng định chống tay bật dậy liền bị Khúc Diệp Thanh dùng tay áp chặt lưng nàng xuống.

"Ah~h, Diệp Thanh em...mệt lắm rồi, dừng...lạ~i đi". Hạ thân đau rát, Hàn Ngọc Băng lúc này không còn kiềm nén được mà bật khóc.

"Ưm~m..., ah~h... Đau quá... Làm ơn tha...cho em đi". Hàn Ngọc Băng nức nở cầu xin, nào ngờ người kia nghe như không nghe thấy.

Khúc Diệp Thanh lúc này bị du͙© vọиɠ làm cho mờ lí trí, nghe nàng cầu xin, Khúc Diệp Thanh nghe như thể Hàn Ngọc Băng không thích mình làm như vậy, Khúc Diệp Thanh tức giận lên tiếng.

"Hàn Ngọc Băng có thích tôi làm như thế ". Khúc Diệp Thanh vừa hỏi bên dưới vừa mạnh bạo cắm đút điên cuồng.

"Ah~h...làm ơn dừng lại đi".

"Trả lời tôi có thích không". Khúc Diệp Thanh không hài lòng với câu trả lời.

"Ah~h, đau quá... Không thích". Lúc này Hàn Ngọc Băng vừa đau đớn vừa sắp chết mất vì kɧoáı ©ảʍ, nàng làm sao có thể nói thích được.

Khúc Diệp Thanh dường như không nhận được câu trả lời mình muốn, bị tức giận du͙© vọиɠ lấn át làm cho cô hoàn toàn mất kiểm soát, Khúc Diệp Thanh điên cuồng phát vào cặp mông nhỏ bé của nàng.

Bốp...!- cho em bảo không thích này.

Bốp...!- cho em không nghe lời tôi này.

Bốp...! - em chỉ có thể là của riêng tôi.

Khúc Diệp Thanh vừa nói vừa liên tục tát vào mông đến khi nó sưng đỏ lên, bên dưới cũng không buông tha nàng mà liên tục cắm đúc.

"Ah~h đau...quá, làm..ơn tha cho em đi...,Hức...!" Hàn Ngọc Băng nức nở cầu xin, cổ họng nghẹn ngào vì khóc.

Hai chân Hàn Ngọc Băng chống không nổi xụi xuống, Khúc Diệp Thanh thấy liền nhấc bổng nàng lên tiếp tục nấc, ở tư thế này dương cụ có thể vào sâu hơn bên trong nàng.

"Ah~h, ưm~". Hàn Ngọc Băng lúc này không còn sức lực la hét, nàng rêи ɾỉ nỉ non bàn tay siết chặt vào tấm lưng người kìa.

Khúc Diệp Thanh vẫn giữ nguyên tốc độ, bên dưới mạnh bạo điên cuồng ra vào, cho đến khi.

"Ah~h". Tất cả kết thúc bởi một tiếng rêи ɾỉ thật dài, cả căn phòng bỗng nhiên chìm trong im lặng.

Hàn Ngọc Băng sau khi cao trào lần cuối cùng, nàng liền chìm sâu vào giấc ngủ ngay trên vai người nọ, Khúc Diệp Thanh đặt nàng xuống giường rồi rút dương cụ ra khỏi hoa huyệt nàng, lập tức chất lỏng từ cửa động ồ ạt chảy ra, chạm vào liền có thể cảm nhận được hạ thân Hàn Ngọc Băng đang co rút dữ dội.

Khúc Diệp Thanh bây giờ mới lấy lại lí trí, đem cái thứ chết tiệt kia ra khỏi người mình, văng thẳng nó vào sọt rác, Khúc Diệp Thanh đến bên giường nhìn đứa nhỏ dù đã ngủ gương mặt vẫn hiện rõ sự mệt mỏi, hơi thở cũng rất nặng nề mà không khỏi đau nhói.

Trong lòng Khúc Diệp Thanh dâng trào cảm giác tội lỗi, cô đến bên giường ôm thân thể nhỏ bé kia vào lòng, vuốt ve tấm lưng gầy gò của nàng, Khúc Diệp Thanh cất tiếng nghẹn ngào nói:

-" xin lỗi là tôi không kìm chế được, tôi quá yêu em rất sợ sẽ mất em, Hàn Ngọc Băng đừng hận tôi, không có em tôi sẽ chết mất".

________________