Từ đêm Khúc Diệp Thanh đi công tác đến nay đã 3 ngày, trong 3 ngày này Hàn Ngọc Băng cùng Tô Mạn đã trở nên thân thiết, đúng như mong muốn của Khúc Diệp Thanh khi để Tô Mạn ở cạnh Hàn Ngọc Băng, Hàn Ngọc Băng bây giờ bắt đầu vui vẻ hơn nhiều không còn rụt rè như trước.
Khúc Diệp Thanh bước vào biệt thự, căn nhà không có gì thay đổi nhiều, cô nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm gì đó, trong nhà không có ai Khúc Diệp Thanh bây giờ vài phần rất giống một tên trộm.
Tô Mạn không biết từ đâu xuất hiện với trang phục hầu gái, bộ dạng giả vờ cung kính cuối đầu nói: "mừng tiểu thư đã trở về ".
-" A, Tô...Tô Mạn, cô bị gì à, bộ đồ sến súa này là sao đây". Khúc Diệp Thanh giật mình trước bộ dạng như hầu gái đích thực của Tô Mạn.
Tô Mạn bước đến gần Khúc Diệp Thanh hơn, cất giọng như giễu cợt: " ây da, chủ nhân người ta cố tình ăn mặc như vậy chính là muốn người được vui vẻ, sao chủ nhân lại hung dữ với người ta như vậy, thật là đau lòng quá đi mà". Tô Mạn giả vờ ủy khuất.
Tô Mạn càng bước đến gần, Khúc Diệp Thanh càng lùi ra xa hơn:" Tô Mạn thôi ngay cái trò này của cô đi, tôi thật sắp buồn nôn rồi này". Khúc Diệp Thanh nhịn không được quát lớn.
Khụp...!
Khúc Diệp Thanh ho khan lấy lại uy nghiêm " nàng ấy đang ở đâu".
-"trên phòng". Tô Mạn trả lời rồi đi rót một ly sữa đưa cho Khúc Diệp Thanh.
-" nàng bảo muốn ăn bánh ngọt, tôi đi mua nguyên liệu, cô giúp tôi đem sữa lên cho nàng".
Khúc Diệp Thanh: (⌣_⌣”).
Khúc Diệp Thanh chỉ nhớ đến người kia, muốn gặp nàng mà không phát hiện ra mình đang bị người khác sai khiến.
Hàn Ngọc Băng đang nằm trên giường tay nghịch điện thoại, nàng quay lưng lại với cửa phòng, khi Khúc Diệp Thanh bước vào Hàn Ngọc Băng căn bản không biết đó là ai, nghĩ là Tô Mạn đã mua nguyên liệu về Hàn Ngọc Băng cất tiếng:
-" Mạn Mạn chị về rồi à". Không nghe phản hồi từ người kia Hàn Ngọc Băng tiếp tục nói.
-"Mạn Mạn chị làm sao thế". Người kia vẫn không có phản hồi.
Hàn Ngọc Băng quay người lại, "A" Khúc Diệp Thanh bây giờ đang ở rất gần nàng, Hàn Ngọc Băng bị giật mình hét lên, vô tình Hàn Ngọc Băng đã nhìn thẳng vào mắt Khúc Diệp Thanh, bây giờ Hàn Ngọc Băng mới phát hiện ra gương mặt Khúc Diệp Thanh thật sự rất mê người, nàng bị mẹ nuôi làm cho thần hồn điên đảo quên trời quên đất.
- " làm sao thế ".
Khúc Diệp Thanh lên tiếng, Hàn Ngọc Băng lúc này mới thoát ra khỏi sự mê hoặc đó " không..., không có gì, người...người về rồi à" Hàn Ngọc Băng bất ngờ khi thấy Khúc Diệp Thanh xuất hiện trong phòng mình.
- "phải, thế nào nhà ta ta không được về sao". Khúc Diệp Thanh cười như không cười, giọng nói có chút lạnh.
-"không...không con không có ý đó". Hàn Ngọc Băng bây giờ mới nhớ ra người trước mắt là ai, giọng nói có chút run run.
-"ừ". Khúc Diệp Thanh đặt ly sữa lên bàn rồi rời khỏi phòng.
Bước ra khỏi phòng của Hàn Ngọc Băng, tâm tình Khúc Diệp Thanh bây giờ vô cùng phức tạp, Khúc Diệp Thanh không hiểu tại sao mình lại khó chịu khi nghe Hàn Ngọc Băng gọi Tô Mạn bằng cái tên thân mật, trong khi bản thân còn chưa từng được nàng gọi như thế.
Hàn Ngọc Băng cũng không khác gì Khúc Diệp Thanh, sau khi thấy mẹ nuôi rời khỏi, nàng nhớ lại lúc nãy khi đứng từ cầu thang nhìn xuống, chứng kiến cuộc nói chuyện giữa Tô Mạn và Khúc Diệp Thanh, trong lòng lại nổi lên một cảm giác gì đó giống như là đố kị khi thấy 2 người họ tựa hồ như rất thân thiết, Nhìn tới ly sữa nàng có chút không dám tin nổi là do chính tay mẹ nuôi mang đến, Hàn Ngọc Băng vẫn vui vẻ uống cạn.
Không lâu sau Tô Mạn đã làm xong hết thảy các món bánh ngọt, có rất nhiều loại bánh được nàng trang trí đẹp mắt được đặt ở trên bàn, sau khi làm xong Tô Mạn gọi Hàn Ngọc Băng xuống.
Bước đến bàn ăn, nhìn thấy những món bánh ngọt yêu thích mà rất lâu rồi Hàn Ngọc Băng chưa được nếm qua, làm nàng không khỏi nuốt nước bọt, nhưng thật không ngờ ở đó còn có một món khác ngon hơn đẹp hơn đang ngồi trên ghế đọc báo.
Khúc Diệp Thanh: ( : ౦ ‸ ౦ : )
Mắt thấy Khúc Diệp Thanh đang ngồi ở đó, Hàn Ngọc Băng đứng sựng lại không dám bước đến gần, Tô Mạn đang dọn dẹp gì đó cũng không chú ý đến.
Thấy người nọ đã đến còn chưa chịu lại ngồi Khúc Diệp Thanh lên tiếng: " còn đứng đó làm gì, không mau đến đây ngồi", Khúc Diệp Thanh nói giọng như ra lệnh.
Nghe mẹ nuôi gọi, nàng nhẹ nhàng bước đến rồi ngồi xuống ghế rất xa Khúc Diệp Thanh, lần đầu được ngồi chung bàn với mẹ nuôi, Hàn Ngọc Băng chỉ dám ngồi im lặng hơi hơi cuối đầu.
Tô Mạn sau khi dọn dẹp xong quay sang nói, " Hàn Hàn tất cả các món cô nói thích, tôi đều làm cho cô hết, tay nghề của tôi không tệ đâu".
-" Mạn Mạn cảm ơn chị, sau này có cơ hội tôi sẽ báo đáp". Hàn Ngọc Băng cười nhẹ nhàng nói với Tô Mạn.
Khúc Diệp Thanh nghe thấy hai người đang trao đổi, còn xưng hô nghe rất thân mật, trong lòng lại dâng trào cảm giác khó chịu, bàn tay gắt gao nắm chặt tờ báo.
Nhận thấy người nào đó sắp phát hỏa, Tô Mạn nhanh chóng đổi chủ đề: " diệp tổng tôi có chuyện phải về hắc đạo một chuyến, cô ở lại cùng Hàn Hàn ăn vui vẻ tôi xin phép".
Nghe đến hắc đạo Khúc Diệp Thanh chợt buông tờ báo xuống nói: " thế nào là chuyện của hắc đạo, cô một mình được chứ".
- "không sao chỉ là chuyện nhỏ, tôi tự mình giải quyết được". Nói rồi Tô Mạn không lời từ biệt rời đi.
Để lại bàn ăn rộng lớn chỉ còn lại hai người, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, Khúc Diệp Thanh vẫn còn đang chăm chú đọc báo, Hàn Ngọc Băng len lén ngước mặt lên quan sát người kia, đúng như lời Tô Mạn nói đã nhìn qua rồi sẽ không còn sợ nữa, Hàn Ngọc Băng bây giờ còn muốn nhìn gương mặt Khúc Diệp Thanh nhiều hơn.
Thấy ai kia cứ lén nhìn mình chầm chầm như con mèo nhỏ, Khúc Diệp Thanh buôn tờ báo xuống nói, " thế nào, muốn ăn".
Hàn Ngọc Băng nhìn bàn ăn toàn món mình thích, khẽ nuốt nước bọt gật đầu.
- "lại đây". Khúc Diệp Thanh vỗ vỗ vào đùi kêu người kia đến.
Hàn Ngọc Băng ngoan ngoãn bước đến, vừa lại gần liền bị Khúc Diệp Thanh kéo ngồi lên đùi, " mở nút áo ra cho ta sờ chút liền được ăn". Khúc Diệp Thanh đối diện bé con nói.
Hàn Ngọc Băng thẹn thùng, nhưng khi nhìn lại các món bánh ngọt mình thích đã lâu rồi chưa được nếm lại, nàng liền bị cám dỗ mà gật đầu, dù sao cũng đều là nữ nhân với nhau.
Hàn Ngọc Băng cởi hết nút áo, để lộ chiếc, áo khác bên trong, nhìn thấy là loại áo ngực có khóa từ phía trước, Khúc Diệp Thanh không chần chờ liền mở ra, bây giờ hai quả tròn tròn be bé xinh xắn đã hiện ra trước mắt cô.
Ngực bị nhìn chầm chầm Hàn Ngọc Băng xấu hổ quay mặt sang nơi khác, Khúc Diệp Thanh nhìn một lúc rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa nắng hai quả mềm mại đó.
"Ưm", bất ngờ làm Hàn Ngọc Băng khẽ rên lên, Khúc Diệp Thanh tiếp tục xoa xoa nắn nắn, hai ngón tay nhấn mạnh vào nhũ hoa của nàng làm nàng giật bắn người.
"A", tiếng kêu quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Khúc Diệp Thanh hưng phấn hai tay tiếp liên tục xoa nắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm hàn Ngọc Băng rên rĩ.
Ưm~~
-"bảo bối có phải đói rồi không". Nói rồi Khúc Diệp Thanh lấy một miếng bánh nhỏ trên bàn đưa vào miệng nàng, Hàn Ngọc Băng ngậm lấy miếng bánh.
Khúc Diệp Thanh tiếp tục công việc, xoa nắn hai quả mềm mại của nàng, chưa dừng lại ở đó Khúc Diệp Thanh liền úp mặt vào đôi tiểu bạch thỏ đó mà liếʍ láp.
"A" kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ làm Hàn Ngọc Băng la lên, miếng bánh trong miệng vừa sắp văng ra.
"Ưm~" cơ thể Hàn Ngọc Băng lúc này nóng lên như lửa đốt, hô hấp trở nên dồn dập,
Khúc Diệp Thanh chuyển từ liếʍ sang mυ'ŧ cặp song nhũ của nàng, lâu lâu còn cắn vào.
"A~, đau đừng...đừng cắn". miệng nàng không ngừng rêи ɾỉ nhiều hơn, việc đút bánh cho nàng lúc nãy quả thật là việc làm sai trái, miếng bánh trong miệng Hàn Ngọc Băng lúc này không có cách nào nhai nổi, chỉ còn cách nuốt chửng.
Khúc Diệp Thanh một bên dùng miệng liếʍ mυ'ŧ nhũ hoa, tay còn lại xoa nắn nhũ hoa của bên còn lại.
"A~h....ư~m". Kɧoáı ©ảʍ ập tới làm Hàn Ngọc Băng rêи ɾỉ lớn hơn.
Khúc Diệp Thanh bị tiếng kêu đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhịn không nổi liền đem Hàn Ngọc Băng đặt lên ghế, dang hai chân nàng ra, vì Hàn Ngọc Băng đang mặc váy ngắn, tư thể như vậy liền lộ ra qυầи ɭóŧ bên trong.
Hàn Ngọc Băng thẹn thùng lên tiếng: " mẹ...mẹ, người là đang muốn làm chuyện gì".
Khúc Diệp Thanh mỉm cười giọng nói đầy ma mị: " tất nhiên là làm chuyện người lớn".
__________________
Chương này tới đây thôi, ngày mai lại tiếp tục (つ✧ω✧)つ