Dươиɠ ѵậŧ to lớn hơi rời một chút, sau đó lại mạnh mẽ tiến vào chỗ sâu nhất, cắm đến tiểu huyệt run rẩy.
“A…” Móng tay Trần Ngữ Sương bấu chặt vào cơ bắp của Lâm Cạnh, khẽ hừ mấy tiếng nức nở, nơi sâu nhất lần đầu bị người khác xâm nhập, dù có sung sướиɠ đến đâu thì cũng không tránh khỏi khó thích ứng.
Dươиɠ ѵậŧ dưới thân cứng rắn lần lượt tiến sâu vào, hoa huyệt mềm mại bị ép buộc tiếp thu mãnh thú tùy ý xâm phạm, cô cũng dần thích ứng với cảm giác căng đầy này.
Tiếng nước nhớp nháp theo côn ŧᏂịŧ ra vào thành tiếng bạch bạch, thủy dịch theo dươиɠ ѵậŧ đỏ hồng chảy ra, lại bị “nó” cắm mạnh vào sâu bên trong, chưa đầy mấy giây bị đánh cho thành bọt biển, nhão dính ở giữa nơi giao thoa và đùi Trần Ngữ Sương.
Tiếng nước ngày càng vang, Trần Ngữ Sương cũng không kiềm được rêи ɾỉ, âm thanh mềm mại run rẩy phiêu tán trong không khí, gợi cảm vô cùng.
Lâm Cạnh như bị lấy mất hồn vía, lục phủ ngũ tạng như thiêu đốt, yết hầu lên xuống. Anh cúi đầu cắn lên đầṳ ѵú đỏ tươi đang dựng thẳng, mυ'ŧ mạnh vào miệng.
“Huhu… nhẹ chút!” Hai chân Trần Ngữ Sương dạng rộng sang hai bên, bị cắm đến choáng váng đầu óc, trước ngực lại bị mυ'ŧ liên tục, nước mắt tràn ra không ngừng được.
Cô càng cầu xin thì anh càng hưng phấn, mấy suy nghĩ hạ lưu trong đầu càng bành trướng, cự vật phập phồng mạnh mẽ, như muốn cắm hỏng tiểu huyệt.
Anh nhả đầṳ ѵú bị cắn đến sưng to, giọng nói tràn trề du͙© vọиɠ: “Muốn nhẹ hửm?”
Lâm Cạnh thả chậm hạ thân, một tay sờ vào âm đế phồng lên do tịch mịch, vân vê cọ xát: “Như này?”
Tiểu huyệt đã được nếm mùi kɧoáı ©ảʍ thì sao có thể chịu nổi sự cọ xát mềm nhẹ như vậy, âm đế bị gãi không đúng chỗ ngứa nên không mang lại đủ sung sướиɠ, toàn thân cô hồng rực, bắp đùi co rút, khóc lóc: “Đừng…”
“Vậy em muốn sao nào?” Môi anh lại chuyển qua vành tai cô, hôn nhẹ mấy cái như có như không rồi lại rời đi.
“Huhu…” Trần Ngữ Sương không nói nên lời, chỉ có thể bất lực khóc, hạ thân không chịu nổi trống rỗng nên co rút, đi tìm côn ŧᏂịŧ bị anh rút ra một nửa.
“Sương Sương nói đi.” Đầu lưỡi liếʍ láp vành tai khiến nó ướt nhẹp, như nằm dưới dòng sông dụ người chìm vào vực sâu du͙© vọиɠ đen tối nhất.
“Muốn…” Cô thở gấp, nghẹn ngào đáng thương: “Muốn ***.”
“Shhh.” Lâm Cạnh hít một hơi, dươиɠ ѵậŧ dưới thân không nhịn được mà run rẩy mấy cái, căng đến mức làm cô khẽ hừ, song anh lại chưa thấy thoả mãn, thổi khí vào tai cô: “Muốn cái gì làm em?”
Trần Ngữ Sương không nhịn được nữa, giống đứa bé vì không được ăn kẹo mà khóc lớn, bàn tay mềm mại rơi khỏi lưng anh, bộp một cái lên sườn mặt đầy mồ hôi của anh: “Từ bỏ, anh đáng ghét lắm… hức.”
Lâm Cạnh chỉ định trêu cô thôi, ai ngờ trêu vui quá mức rồi, làm Sương Sương khóc luôn. Anh vội cúi đầu hôn lên môi cô dỗ dành, hai tay chống bên sườn, mạnh mẽ cắm cả côn ŧᏂịŧ đi vào.
Dươиɠ ѵậŧ to lớn cứ thế hung hăng xuyên vào huyệt tâm, buồng trứng nặng trĩu đánh vào bờ mông tuyết trắng phát ra tiếng bạch bạch dâʍ đãиɠ. Nguyên cây của anh đi vào rồi lại rút ra hơn nửa, như phát điên cắm mạnh vào trong, đến khi cánh môi hồng hào mềm mại sưng lên, đáng thương ngã vào bắp đùi tuỳ ý cho người xâm phạm, vừa đau vừa sung sướиɠ.
Anh quá khoẻ, đâm tới mức cả tiểu huyệt của cô đều đỏ hồng, khiêu gợi lại đáng thương.
Trần Ngữ Sương sắp bị làm đến ngất, đến khóc cũng không nhớ ra, chỉ có thể đỏ bừng mắt rồi rêи ɾỉ mấy tiếng đứt quãng, móng tay cấu mạnh lên da thịt anh.
Cô nghĩ mình sắp chết, sắp bị đυ. chết. Anh cắm càng nhanh càng mạnh như không biết mệt, qυყ đầυ hung hăng chạm đáy huyệt tâm đang run rẩy, kích ra một lượng lớn dịch thuỷ, làm cô sướиɠ đến muốn ngất.
Lại một lần mạnh mẽ tiến vào, lần này anh tiến vào càng thêm mạnh bạo, qυყ đầυ như muốn nghiền nát hoa tâm, bổ cô thành đôi.
Một tràng kɧoáı ©ảʍ ào tới, Trần Ngữ Sương mở to hai mắt nhìn anh, cơ thể co rút lại theo bản năng, muốn rời khỏi cự vật thô bạo nhưng lại bị anh nắm chặt eo, càng nhét sâu vào hơn.
“A… đừng mà…” Vật thô to tiến vào trong thân thể, cơn đau nhức xen lẫn kɧoáı ©ảʍ đánh úp cô, nước mắt lại nhanh chóng trào ra, lắc đầu muốn lùi bước.
Lâm Cạnh mừng như điên, trực giác nói cho anh biết mình đang ở trong thiên đường, chỗ đó bọc chặt qυყ đầυ, làm anh nóng đến mức sôi trào. Anh nắm chặt eo cô, càng thêm dùng sức tiến vào nơi thiên đường này.
“Aaaa.” Qυყ đầυ anh tiến vào toàn bộ thì cô lập tức lên cao trào, bụng nhỏ hợp lại với cánh hoa căng chặt cùng rau run rẩy, đột nhiên thả lỏng phun ra một luồng thuỷ dịch, bị côn ŧᏂịŧ của anh liên tục ra vào làm mật dịch văng tung toé, dính đầy lên lông mao và cơ thể trắng nõn, da^ʍ mỹ khiến người không thể thở nổi.
Nước mắt cô tuôn ra liên tục, một câu cũng không cất thành tiếng, chỉ có thể xụi lơ ở trên giường, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ chưa từng có.
“Hự.” Lâm Cạnh cũng là trai tân, bị tiểu huyệt kẹp chặt như vậy, dịch thủy rót đầy dươиɠ ѵậŧ thì càng không kiên trì được, anh than nhẹ một tiếng đầy gợi cảm, ngòi súng bắn ra một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn.
Anh hơi ngượng ngùng, cúi xuống hôn cô, nắm chặt đôi tay đang để bên hông của cô, mười ngón tay đan vào nhau, khóe môi dừng ở giữa mi mắt.
“Sương Sương, anh thích em.”
Sau cao trào Trần Ngữ Sương còn chưa hồi phục lý trí, nhưng cũng nắm chặt lòng bàn tay to nóng ấm của anh theo bản năng, khóe miệng khẽ nỉ non mấy tiếng: “Em cũng vậy…”