Edit: Méo
Tắm xong, Trần Ngữ Sương bước ra khỏi phòng tắm tràn ngập sương mù. Cô cảm giác lâng lâng như đang đi trên mây, toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, động tác cũng từ tốn không ít.
Máy tính vẫn đang treo máy với Cá Voi. Trần Ngữ Sương vừa đeo dép lê lạch bạch đi ra thì anh liền nghe thấy.
"Sương Sương?"
Anh vừa lên tiếng thì người cô chợt cứng đờ, mất tự nhiên đáp lại: "Dạ."
Cô bước tới ghế dựa trước mặt, tưởng tượng đến chiếc ghế chơi game mềm mại bằng da từng bị thân dưới của cô chảy dịch nhầy nhụa lên đó, vành tai nhất thời đỏ ửng.
Nhưng dù cô có xấu hổ đến đâu thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống.
Có lẽ anh đang ngồi ở trên giường, có tiếng vải loạt xoạt truyền tới.
Trần Ngữ Sương nắm chặt chiếc váy ngủ ngắn màu trắng, mỏng đến nỗi gần như không thể che phủ bất cứ thứ gì. Điều hoà trong phòng vẫn đang bật, nhưng lòng bàn tay cô lại toàn là mồ hôi, ẩm ướt xuyên qua làn váy lan tới đùi cô.
"Anh đang nằm ở trên giường hả?" Cô hỏi.
"Ừm, anh đang giãn cơ." Âm thanh truyền qua loa theo không khí bay vào tai cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô run rẩy.
Trần Ngữ Sương không trả lời, hai chân đá loạn xạ, tâm tư quay lại câu nói chiều nay của anh: "Sương Sương, buổi tối chụp ảnh cho anh xem được không?"
Có phải anh quên rồi không, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác may mắn, nhưng lại có chút mất mát.
Anh thở hổn hển bên tai cô, có lẽ giãn cơ xong nên có tiếng cơ thể ngã rất mạnh xuống giường. Giọng anh lớn hơn một chút, hơi lười biếng lại mang theo ý cười: "Em căng thẳng lắm à?"
Trần Ngữ Sương cắn môi, không biết trả lời thế nào. Góc váy đã bị cô bóp đến nhàu nát, phần vải nhăn nhúm che phủ chiếc đùi trắng như tuyết, nhưng lại không lấp được hết cảnh đẹp như ẩn như hiện.
Anh biết cô xấu hổ nên không ép cô trả lời, hôn chụt một cái lên micro, âm thanh mềm mại truyền qua máy tính, vô cùng ngọt ngào.
"Bảo bối, còn nhớ hôm nay chúng ta đã nói gì không?"
Trần Ngữ Sương vẫn đang đắm chìm trong nụ hôn dịu đang vừa rồi, đầu óc choáng váng: "Ừm..."
Anh bật cười, tiếng cười như đang lâm vào nɧu͙© ɖu͙©: "Vậy chị Sương Sương à... Có thể cho anh chút tiện nghi được không?"
Cô gần như ẩm ướt vì tiếng cười của anh... Mà không, sau khi nghe thấy giọng của anh thì da^ʍ thuỷ dưới thân cô gần như chảy không ngừng, qυầи ɭóŧ màu trắng đã không thể che đậy được nơi ẩm ướt riêng tư đó nữa. Váy ngủ ngắn ngủi vì ướŧ áŧ mà co rút lại, đầu âʍ đa͙σ thấp thoáng khoé môi, lộ ra phấn hồng nhàn nhạt, mật đào như sắp trào ra.
Lại nghe thấy anh nói tiếp: "Sương Sương, chụp ảnh cho anh xem đi."
Trần Ngữ Sương như bị mê hoặc, cô run tay cầm lấy di động mở camera, sau đó dựa vào ghế chơi game rộng rãi sau lưng rồi chụp một bức cho anh, xem cũng không dám xem, cứ thế mà gửi qua.
Lâm Cạnh nằm trên giường, gần như tức thì mở lấy bức ảnh vừa được gửi qua.
Hô hấp anh có phần rối loạn, quần ngủ mỏng dính vốn phải bên hông nay lại tuột xuống thấp, lộ ra cơ bụng rắn chắc cùng phần lông đen trên dươиɠ ѵậŧ. Côn ŧᏂịŧ không chút mảnh vải che thân cứ thế mà ngẩng đầu lên, cao như ngọn núi.
Cô không lộ mặt, chỉ hở ra chiếc cổ mảnh khảnh tuyệt đẹp và thân thể quyến rũ động lòng người.
Váy ngủ màu trắng để lộ cả khung cảnh trắng sứ trước ngực. Lớp áo mềm mại mỏng tanh bao trùm lấy bầu ngực tròn trịa, hai núʍ ѵú căng cứng chọc thẳng lớp váy ngủ, lộ ra màu hồng nhạt. Váy ngủ ngắn cũn không che được cái gì, thấp thoáng chỗ bắp đùi cô như ẩn hiện nơi riêng tư. Hai đùi thon dài bó chặt trên chiếc ghế game màu đen tuyền bên dưới, có cảm giác đối lập trắng đen rõ rệt.
"Sương Sương, núʍ ѵú em đứng lên rồi, anh thấy được." Anh khẽ trêu chọc cô.
Trần Ngữ Sương gửi ảnh chụp xong bỗng thẫn thờ, bây giờ mới cúi đầu nhìn trước ngực mình. Không biết núʍ ѵú đã cứng đến vậy, váy ngủ không thể che đậy được nữa, hoàn toàn lộ ra hai viên ngọc màu đỏ dâʍ đãиɠ.
Đầu cô nóng bừng, ngượng ngùng đến mức muốn chui xuống đất. Nhưng sự tê dại trước ngực lập tức tràn ra quanh thân, lời nói của anh như có sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trực tiếp chạm vào nơi dâʍ đãиɠ nhất của cô.
"Ưʍ..." Cô đáng thương hừ một tiếng, tay từ dưới đùi đi lên, hơi ấn vào bầu ngực mềm mại: "Ngứa quá..."
"Dm." Lâm Cạnh vốn định từ từ trêu chọc cô, nào ngờ bây giờ người mất kiểm soát trước lại là anh. Côn ŧᏂịŧ giữa hai chân như không chịu được mà run rẩy, qυყ đầυ khẽ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
"Ngứa thì tự mình xoa. Mau cởi váy ra." Giọng anh gần như khàn đặc, hơi hung dữ.
Phần ngực mềm mại đong đưa theo tay cô. Trần Ngữ Sương kéo quai váy ngủ xuống, lộ ra nửa bầu ngực trắng nõn mềm mại.
Cô cúi đầu nhìn trước ngực lộ ra hai núʍ ѵú trắng hồng như ẩn như hiện giữa lớp váy, có loại rung động vô cùng. Trong đầu cô dâng lên cảm giác hưng phấn, màn đêm như được phun trào, đánh tan lý trí.
Tay còn lại chụp lấy hình ảnh này rồi gửi qua. Cô nghe thấy bên kia có tiếng hít thở mạnh, trong lòng toát ra sự thoả mãn vô cùng.
Cô trêu trọc anh, thế nhưng lại rất thành công. Anh mất khống chế rồi!