Chương 17: Bảo bối, phun rồi à? (H)
Editor: Méo
"Ướt lắm sao?" Anh khẽ cười, giọng nói khàn đặc du͙© vọиɠ.
"Tự mình cắm hai đầu ngón tay vào đi." Anh đẩy nhanh tốc độ, từ trong cổ họng bật ra tiếng thở hổn hển.
Trong bầu không khí khô nóng của mùa hè, Trần Ngữ Sương há miệng thở dốc dưới căn phòng tối tăm, cô cảm thấy mình sắp chết vì mất nước.
Hang động dưới thân không ngừng phun nước, theo đầu ngón tay chảy ra ồ ạt, tích tụ thành một vũng nhỏ trên ghế.
Chiếc váy ngủ rộng rãi trượt xuống vai, toàn bộ mảnh vải xếp chồng bên hông, lộ ra thân thể mềm mại quyến rũ đầy mồ hôi của thiếu nữ.
Trần Ngữ Sương đã nhét hai ngón tay vào trong cơ thể, theo tiếng thở dốc bên kia của anh mà không ngừng đưa đẩy, không kiềm được kɧoáı ©ảʍ mà run rẩy trên ghế.
Đầu kia anh vẫn còn nói những lời ngượng ngùng muốn chết.
"Sương Sương, tự mình di chuyển nhanh hơn nữa."
Cô ngoan ngoãn tăng tốc độ ra vào trong hang động, ngón tay chạm vào lỗ nhỏ ướt đẫm tạo thành âm thanh nhớp nháp, truyền qua loa của điện thoại Lâm Cạnh.
Cổ họng anh cũng phát đau, giọng nói càng thêm khàn, đã mất đi vẻ dịu dàng thường ngày.
"Nhóc dâʍ đãиɠ..." Giọng nói thô ráp phát ra từ cổ họng, như có cảm giác đau đớn khiến Trần Ngữ Sương thầm tê dại trong lòng.
Cô đã hoàn toàn mất đi lý trí, du͙© vọиɠ xâm chiếm đầu óc vì giọng nói của anh. Khát vọng cơ thể tích tụ giữa hai chân, nơi lỗ nhỏ dù đã bị cắm nhưng vẫn ngứa ngáy như cũ.
Giọng nói của anh là thứ chân chính khiến cô động tình, có thể giải tỏa cơn tê dại vô tận nơi hạ thân.
Cô để điện thoại lại gần, tiếng thở dốc mãnh liệt của anh như kề sát lỗ tai, lan ra khắp toàn thân, xoa dịu hoa huyệt đang ngứa ngáy không thôi.
Lâm Cạnh khàn giọng gọi cô: "Sương Sương..."
Trần Ngữ Sương nức nở đáp lại anh: "Dạ..."
"Tiếng nước bên dưới của em thật lớn." Anh trêu chọc cô bằng những từ ngữ xấu hổ như đang đùa giỡn với mèo.
"Để điện thoại xuống dưới đi, anh muốn nghe tiểu huyệt của em chảy nước."
Mặc dù Trần Ngữ Sương đã buông tay, nhưng lại vì lời nói xấu hổ của anh mà cắn chặt môi, khóe mắt đẫm lệ.
"Không muốn..." Cô nức nở đáp lời anh, cảm thấy mình sắp xấu hổ đến chết rồi.
Anh nhẹ giọng dỗ dành: "Bảo bối Sương Sương, ngoan nào, nghe lời anh một chút."
Trần Ngữ Sương lại là loại người vì thanh khống mà hoàn toàn mất điểm mấu chốt, trong đầu đều là giọng nói khàn khàn của anh, mang theo hơi thở mát lạnh, giống như rượu Cocktail khiến cả người cô say mê choáng váng.
Cô thật sự cầm điện thoại lên, chậm rãi để gần nơi tiểu huyệt đang nuốt lấy ngón tay của mình.
Rõ ràng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng cô lại làm điều đó rất tự nhiên. Nơi hạ thân như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân thay đổi, nước chảy càng nhiều, tiếng nước nhão dính ẩm ướt ngày càng kịch liệt, gần như vang vọng khắp nhà.
"A..." Cô sắp khóc thành tiếng, nhưng lại cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, Cá Voi sẽ nghe được âm thanh ở bên dưới của cô sao.
Lâm Cạnh thở mạnh mấy tiếng, côn ŧᏂịŧ của anh trướng đến sắp nổ tung, cách màn hình là tiếng nước "ọp ẹp" không dứt cùng thân thể đung đưa, kết hợp tiếng rêи ɾỉ mềm mại của cô, thật sự là muốn cái mạng này của anh mà.
Anh chỉ tiếc không thể bay sang đầu bên kia ôm hôn cô, mạnh mẽ chà đạp, nuốt cô vào bụng.
Trên đời này sao có thể có một người ngoan ngoãn đáng yêu, thuần khiết lại dâʍ đãиɠ như vậy, lại còn là bạn gái của anh.
Anh ngửa đầu mạnh mẽ di chuyển côn ŧᏂịŧ sưng to xanh tím, nghĩ đến gương mặt của cô, đôi môi mềm mại, và cả dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan dưới hạ thân nữa.
Cô nhấc điện thoại lên, đặt lên tai nghe thanh âm của anh.
Thô bạo, mất kiểm soát, trong hơi thở chỉ có du͙© vọиɠ.
Toàn thân ngứa ngáy tập trung trên đầu ngón tay, theo tiếng thở dốc của anh mà mạnh mẽ cắm xuống, môi âʍ ɦộ run rẩy, tiểu huyệt co rút quấn chặt đầu ngón tay cô, phun trào.
Cô cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không kiềm được tiếng ngân nga theo dòng nước chảy dưới thân, tựa như yêu tinh câu hồn.
Lâm Cạnh cùng sắp không thể kiểm soát được bản thân nữa rồi, khàn giọng hỏi cô: "Bảo bối, cao trào rồi sao?"
Thân dưới cô còn đang chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ồ ạt, lỗ nhỏ run rẩy co rút, sau cơn cao trào trong đầu chỉ còn một mảnh trống rỗng, nức nở đáp lời anh: "Vâng... Chảy rất nhiều."
Anh nghiến răng, cảm thấy mình sắp bị cô quyến rũ tới chết.
"Fuck... Nhóc con dâʍ đãиɠ này." Anh bị lời nói của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho mất khống chế, nói không chút lựa lời.
"Ưʍ..." Trần Ngữ Sương vốn đã cao trào xong, lại vì lời của anh mà một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ tiếp tục trào ra.
"Chậc... cᏂị©Ꮒ chết em..." Đầu kia có tiếng nước và tiếng ma sát kịch liệt, qua hồi lâu, hơi thở anh khàn đυ.c, hô hấp dần chậm lại.
"Sương Sương, anh bắn." Sau khi phát tiết, giọng nói anh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mềm mỏng lại có phần lười biếng.
Trần Ngữ Sương cắn môi, trên mặt, trên người, giữa hai chân, tất cả đều ướt đẫm. Tuyến mồ hôi và dâʍ ŧᏂủy̠ chồng chéo lên nhau, một hồi lâu sau cơn cao trào mới cảm nhận được hơi lạnh.
Cô im lặng, xấu hổ không chịu được. Trong đầu toàn là hình ảnh chuyện hai người vừa làm, mặt cô nóng bừng, một câu cũng không nói, khẽ hừ một tiếng đáp lại anh.
Đầu kia có tiếng cười khẽ, giữa ban đêm yên tĩnh đặc biệt động lòng người.
"Sương Sương, sao anh lại thích em đến thế chứ..."
Vành tai cô cũng đỏ lên, trong lòng ngứa ngáy mềm mại như bị mèo con cào lấy.
"Bảo bối thật là ngoan..." Anh vừa cười vừa nhẹ giọng nói.
Trong lòng cô cũng dâng lên sự ngọt ngào cùng vui mừng, cong miệng, nhỏ giọng như đang làm nũng: "Khó chịu quá... em muốn đi tắm."
Anh khẽ hôn "chụt" một tiếng, nói với cô: "Mau đi đi, đừng cúp máy, để anh ru em ngủ."
Cô ngoan ngoãn đứng dậy, chất lỏng ẩm ướt lạnh lẽo chảy xuống, nhão dính vào hai chân.
Cô đỏ mặt ôm di động đi tắm.
Sấy tóc xong đã là hai giờ sáng, đầu bên kia anh vẫn đang đợi cô.
"Được rồi, đi ngủ thôi." Không chút mất kiên nhẫn.
Trần Ngữ Sương tìm dây tai nghe, cắm vào điện thoại.
Giọng nói anh rất trong trẻo, nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Hôm nay Trần Ngữ Sương tiêu hao thể lực khá nhiều, chưa được bao lâu đã lâm vào giấc ngủ say, bên tai vẫn vang lên giọng nói mềm mại như bông của anh.
Trong mộng vẫn là âm thanh của Cá Voi.