Convert: Vespertine (Koanchay)
Editor: MeunggJii
----
Bữa sáng là do Ninh Hà làm, sandwich và sữa bò. Thải Vi bị Ninh Hà ôm, lúc ngồi xuống Ninh Hà bóp chặt eo Thải Vi một cái, trên dưới đều động, dươиɠ ѵậŧ bị bao vây gắt gao, hoa huyệt bên trong nóng hừng hực, cô kẹp chặt chân, nguyên cây dươиɠ ѵậŧ đều được chăm sóc kĩ lưỡng.
Thải Vi bị thao đến thở hồng hộc, nĩa cắm lấy lạp xưởng, cầm lên khẩn trương mà cắn một ngụm. Ninh Hà thấy vẻ mặt tức giận của Thải Vi cực kỳ giống con cá nóc, “Lạp xưởng ăn ngon không?” Ninh Hà vừa nói vừa đẩy dươиɠ ѵậŧ vào sâu hơn, hướng gần đến điểm mẫn cảm của Thải Vi mà thao. Thải Vi không kịp nuốt lạp xưởng xuống, liền rêи ɾỉ mà để rớt lạp xưởng xuống dưới mặt đất.
“Lạp xưởng ăn ngon không, vợ dâʍ đãиɠ, lạp xưởng của chồng càng ăn ngon hơn nha.”
Ninh Hà nói xong liền đứng lên, ghế dựa bị trực tiếp đẩy ra, tay Thải Vi chống ở trên bàn, một chân bị Ninh Hà nâng lên, dươиɠ ѵậŧ ở hoa huyệt phấn nộn không ngừng thọc vào rút ra, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu. Thải Vi chịu không nổi, nửa thân mình dựa vào trên bàn, âm thanh bạch bạch bạch, bạch bạch bạch tràn ngập khắp phòng. Đầu óc Thải Vi trống rỗng, chỉ có đại dươиɠ ѵậŧ ở hoa huyệt thọc vào rút ra mới mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ cực hạn. Không biết Ninh Hà thao Thải Vi bao lâu, lúc sắp kết thúc, Thải Vi có thể cảm nhận được rõ ràng có một dòng nhiệt lưu phun ra cọ rửa hoa tâm cô, tiếp sau đó là một dòng chất lỏng sền sệt tràn ngập hương vị tanh nồng. Ninh Hà bắn tinh liên tục thật nhiều ở bên trong, dươиɠ ѵậŧ cắm ở hoa huyệt cứ nhảy dựng lên. Ninh Hà vừa mới đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền chảy ra ngoài, vì không muốn cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra thêm nữa, Ninh Hà không biết từ đâu mà lấy ra chiếc qυầи ɭóŧ của Thải Vi, mặc vào cho cô, rồi cách một lớp vải mỏng mà chọc ngón tay vào.
“Vợ da^ʍ, lúc đi làm chắc là cũng muốn mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh đi. Không được đổi qυầи ɭóŧ, cũng không được rửa sạch, bằng không anh sẽ nhịn không được mà làm vợ đến không thể đi làm nha.” Ngón tay Ninh Hà đâm sâu vào, qυầи ɭóŧ trướng đến gắt gao, đầu ngón tay anh khẽ nhúc nhích bên trong hoa huyệt, chạm đến đồi núi nho nhỏ thì liền đâm mạnh vào. Thải Vi càng run rẩy, Ninh Hà càng hăng say mà thọc ra thọc vào. Chốc lát sau, qυầи ɭóŧ Thải Vi liền ướt hoàn toàn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ cùng chảy ra.
“Dựa vào cái gì, em không muốn nha, mặc qυầи ɭóŧ ướt dầm dề đi làm thật là khó chịu.” Thải Vi muốn thuyết phục Ninh Hà, trong lòng lại âm thầm nghĩ rằng chờ Ninh Hà đi rồi cô lại đổi một cái quần khác y chang là được, vậy nên càng thêm kiêu ngạo. Ninh Hà nhẹ nhàng cong môi, vén một mạt tóc mai của Thải Vi lên, “Vợ da^ʍ, em có thể thử xem, nếu lúc anh kiểm tra thì phát hiện được em đã đổi qυầи ɭóŧ rồi đi, thì em xem, anh có thể thao chết em không.”
“Đương nhiên, nếu vợ hy vọng được anh trừng phạt, vợ da^ʍ có thể cởϊ qυầи lót ra, trực tiếp không mặc qυầи ɭóŧ mà đi làm, anh không ngại.” Thái độ cùng khí thế của Ninh Hà làm Thải Vi có chút sợ sệt, không mặc qυầи ɭóŧ đi làm, việc này con mẹ nó quá khó chịu, chẳng lẽ mông phía dưới cứ có cảm giác ướt dầm dề sao, cô mới không cần, nhưng là, nghe Ninh Hà nói như vậy lại cứ làm cô muốn sinh ra tâm lý phản nghịch.
Ninh Hà duỗi tay ra, cách qυầи ɭóŧ xoa xoa huyệt nhỏ của Thải Vi, “Vợ thật ngoan, vυ' mềm, tao bức dâʍ đãиɠ, chứa trong đó tất cả đều là tao thủy, phụt phụt.”
“Đúng rồi, trong tủ lạnh còn có dưa chuột, không bằng anh lấy một cây dưa chuột giúp vợ lấp kín tiểu tao bức được không?”
“Ninh Hà, anh con mẹ nó được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đúng không.” Thải Vi cảm giác chân mình mềm nhũn ra, Ninh Hà vừa mới bắn tinh vào, hiện tại cảm giác này giống như là cô vẫn đang tiểu ra vậy.
“Vợ da^ʍ, em không chịu lựa chọn thì hôm nay chỉ sợ không thể đúng giờ đi làm nha.” Ninh Hà vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng búng búng tiểu âm hạch của Thải Vi, nghe thấy âm thanh than nhẹ, bên môi Ninh Hà gợi lên độ cung càng sâu.
Lúc này Thải Vi bị Ninh Hà ôm hoàn toàn vào trong ngực, cơ hồ cả người đều trần trụi ngồi ở trong lòng Ninh Hà, căn dươиɠ ѵậŧ nửa mềm kia để ở cửa huyệt của Thải Vi, dần dần có xu thế đứng lên. Thải Vi cọ cọ muốn đứng dậy, Ninh Hà đã ôm lấy Thải Vi, tay lớn bao bọc lấy vυ' tuyết trắng, đầu ngón tay nắm lấy núʍ ѵú nhỏ, nắn bóp lúc nhẹ lúc mạnh, Thải Vi kêu lên một tiếng, vặn vẹo mông muốn thoát đi, vừa mới đứng lên được một chút thì lại bị kéo ngồi thật mạnh xuống.
Thải Vi lập tức chịu thua, giơ tay lên tỏ vẻ đầu hàng, “Ninh Hà, em sai rồi, em bảo đảm tuyệt đối sẽ không đổi qυầи ɭóŧ.”
“Ninh Hà?” Âm cuối Ninh Hà hơi cao, tay lớn bóp lấy vυ' càng mạnh hơn. Thải Vi rầm rì một tiếng, “Chồng, em bảo đảm lúc anh tới kiểm tra thì chắc chắn là em vẫn mặc cái qυầи ɭóŧ này.” Dù sao Ninh Hà cũng không biết cô đi làm ở đâu, đến lúc đó về tới nhà cô thay lại không phải là được sao, Ninh Hà làm gì nhìn ra được, hừ.
Thải Vi nhiều lần bảo đảm, Ninh Hà mới buông tha cô. Ninh Hà buông lỏng tay, Thải Vi lập tức từ trong lòng ngực Ninh Hà đứng dậy, vừa định chạy đi liền phát hiện chân đều mềm nhũn ra cả rồi, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất, Ninh Hà nhàn nhạt liếc mắt một cái, bế Thải Vi lên, đi vào phòng ngủ.
“Đem em đặt ở trên giường là được.” Ninh Hà đem Thải Vi đặt ở trên giường, Thải Vi lập tức lấy chăn che kín nửa người trên, môi mỏng Ninh Hà hơi câu lên, “Làm sao, còn sợ anh chiếm tiện nghi của em nữa à, nơi nào của em mà anh chưa thấy qua? Núʍ ѵú trướng to, tiểu huyệt không ngừng chảy nước, hay vẫn là cái miệng nhỏ anh đảo, hửm?”
Gương mặt Thải Vi đỏ bừng, “Ninh Hà, anh câm miệng, hiện tại anh mau đi ra ngoài đi, em muốn thay quần áo nha.” Thải Vi xô đẩy một hồi, Ninh Hà mới bị cô đẩy đi ra ngoài.
Gần 10 giờ, đã gần đến giờ ăn trưa luôn rồi, Thải Vi cũng không lựa chọn gì nữa, trực tiếp ăn mặc đơn giản nhất, áo sơ mi trắng phối với váy bó màu đen, váy tương đối căng chặt, đem mông Thải Vi bó chặt lại, ở hoa huyệt vẫn còn nước chảy, toàn bộ qυầи ɭóŧ đều ướt dầm dề làm cho Thải Vi rất không thoải mái, bất quá, Ninh Hà hiện tại còn đang trong nhà, Thải Vi đem qυầи ɭóŧ mới nhét vào trong túi, ra khỏi phòng ngủ.
Quả nhiên, Ninh Hà đang đứng chờ ngoài cửa, Thải Vi thay giày cao gót, lập tức cả người liền có khí thế.
“Không phải bị muộn rồi sao, anh chở em tới công ty.” Ninh Hà đi tới gần Thải Vi, tay trực tiếp dò xét đi vào, đυ.ng được tới qυầи ɭóŧ nhỏ ướt đẫm thì không khỏi cong môi, đầu ngón tay có chút ướt. Ninh Hà dừng trên môi Thải Vi, Thải Vi vừa định kháng nghị, liền bị Ninh Hà chế trụ ót, thô lỗ bá đạo mà hôn, nhàn nhạt mùi vị dâʍ đãиɠ.
Bởi vì quá mức gấp gáp, Thải Vi chấp nhận để Ninh Hà đưa đến công ty.
Đến công ty Ninh Hà trực tiếp chạy vào bãi đỗ xe ngầm, vừa mới đến nơi Thải Vi liền hướng thang máy mà đi tới, Ninh Hà không chút hoang mang, trong tay cầm qυầи ɭóŧ Thải Vi đặt ở trong túi mà anh đã bí mật lấy được lúc ban nãy.
“Bằng mặt không bằng lòng à?” Cánh môi Ninh Hà gợi lên độ cung thật đẹp, trực tiếp đem qυầи ɭóŧ nhỏ nhét vào túi áo trên ngực, ngay sau đó mở cửa, chậm rãi đi đến thang máy.
----
Lời editor: Mn hãy nhấn dấu sao vì sự chăm chỉ của toi đi TvT có khi toi sẽ ra thêm chương mới đó ạ, thế nên mn hãy cổ vũ tinh thần toi đi nàooooo