Kɧoáı ©ảʍ ngập đầu đánh úp lại thành từng đợt, hoa thịt khẩn trương cắи ʍút̼ hung khí của anh. Cô sướиɠ chịu không nổi, gần như không muốn anh rời đi thịt non, muốn nuốt toàn bộ một cách ngon lành.
"Ưʍ... A... Nhẹ chút"
Tóc dài hỗn loạn trải trên giường, từng sợi từng sợi dán vào đường cong lả lướt, vào bầu ngực no đủ, vào cổ thiên nga duyên dáng. Kɧoáı ©ảʍ đến mãnh liệt mà nhanh chóng, cô chịu không nổi, chỉ có thể cắn ngón trỏ. Anh liếʍ nước miếng nhẹ chảy khỏi khóe miệng cô, đầu lưỡi thô dày quết lấy bọt nước, không hề phí sức chui vào. Đầu lưỡi của cô thậm chí còn đón chào, hoan hô dây dưa với lưỡi anh. Nhưng làm càng nhiều, lại càng thấy không ổn.
Thân mình mềm nhũn dưới háng anh, một kích lại một kích, hoa tâm bị chọc ngoáy, vách trong bị tùy ý cọ xát, mặc anh làm bậy. Hình như Cố Tranh cũng không lo lắng sẽ thao hỏng cô, điện mạnh lao đến tứ chi bách hài, chồng chất thành một ngọn núi cao. Côn ŧᏂịŧ chui mạnh qυყ đầυ, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun hết vào tử ©υиɠ.
"A!"
Trường Ngọc cũng đến cao trào. Hoa tâm phun ra từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠, bị côn ŧᏂịŧ ngăn chặn hết, cuồn cuộn hỗn loạn trên đường đi, có chút khó chịu.
Cô uốn éo thân thể, bàn tay mềm mại chạm vào cơ ngực cứng rắn, mong anh buông ra. Nào ngờ, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, côn ŧᏂịŧ vừa bắn xong đã cương trở lại, thậm chí còn khủng bố hơn, liên tục đâm thọc về phía trước.
Anh chôn trong hoa huyệt, gân xanh giần giật trên thân gậy, qυყ đầυ to lớn mượt mà, khe mũ còn chống trên điểm cao trào, ma xát đến cô ướt mềm.
"Trướng..." Cô cau mày oán trách.
Anh lại cười, cúi đầu hôn lên rốn cô, "Ngọc Nhi, chúng ta chơi một trò khác nhé."
"Hả?"
Không biết từ khi nào, Cố Tranh đã tìm về chiếc áo blouse trắng, lần nữa mặc lên người. Nếu nhìn từ phía sau, anh chính là một người đàn ông nhẹ nhàng phong độ, nhưng từ góc độ Trường Ngọc, dưới quần áo đơn bạc kia là dáng người cường tráng, hai chân thẳng tắp thon dài, còn có hung khí vừa mới thân mật cùng cô đang cao cao ngẩng đầu. Anh cười vô lại, nào có phong độ chỗ nào, giống một gã ăn chơi thì đúng hơn!
Trường Ngọc lại chăm chú ngắm nhìn, mắt thậm chí không chớp.
Anh lụm được ống nghe không biết ở chốn nào, đeo ở trước ngực. Một tay cầm bệnh án, mắt nhìn cô đang nằm trên giường, lại cúi đầu, làm bộ làm tịch nhíu mày.
Trường Ngọc bị anh nhìn đến ngạc nhiên, hỏi: "Anh đang nhìn cái gì?" Bất an muốn kéo lại quần áo.
Bàn tay to ngăn cản động tác của cô.
"Bây giờ Ngọc Nhi là bệnh nhân, không được nghịch ngợm gây sự, phải nghe lời bác sĩ." Anh cười, nhéo mũi cô. Còn không đợi Trường Ngọc trả lời, Cố Tranh đã tiếp tục: "Ngọc Nhi biết mình bị bệnh gì không?"
"Bệnh gì?"
Trường Ngọc nhìn chàng trai trước mắt, một dáng vẻ nghiêm túc thật sự. Cô hoảng hốt, tưởng Cố Tranh vẫn còn trên cõi đời. Nếu không xảy ra chuyện đáng tiếc kia, giờ phỏng chừng anh đã thành công ở mảng nào đó, và trở thành một người ưu tú.
Ngón tay thon dài của Cố Tranh vân vê bìa giấy, nhìn trang giấy trống không, đọc ra: "Triệu chứng thường gặp: ăn không ngon ngủ không vô, trong lòng thiếu thiếu thứ gì, vị giác mới đầu là ngọt, lâu dần thành chua, dần dần chua ngọt hòa nhau, chua xót làm phụ, cuối cùng vỡ tim mà chết."
Đầu lưỡi trong khoang miệng cong lên, phun ra mấy chữ lạnh lùng: "Tên bệnh – vì Yêu."
Trái tim Trường Ngọc nhảy dựng, gần như không nhận ra một Cố Tranh lạnh nhạt trước mắt. Giây tiếp theo, anh lại khôi phục nụ cười ôn nhu.
"Bây giờ, tôi sẽ trị liệu cho bệnh nhân."
Cố Tranh cất bước, tiến lại gần giường Trường Ngọc đang nằm. Hung khí ngẩng cao tưởng như va phải mặt cô, làm cô quẫn bách xấu hổ. Ngay sau đó, "bác sĩ" kéo cô lên, thân thể còn chưa hồi phục, chỉ có thể mềm mại tựa vào lòng anh.
Anh không thèm để ý chút nào, một tay ôm cô, tay kia thì vươn hai ngón, sờ sờ cánh môi đỏ mọng. Trường Ngọc thuận theo, vươn đầu lưỡi mềm mụp dây dưa cùng hai ngón tay, bắt chước động tác khẩu giao, tinh tế cuốn liếʍ.
Thời gian cũng không dài. Sau một lát Cố Tranh đã rút tay về, viết tình hình bệnh lên giấy. Chẳng qua, lực tay lại mạnh đến nỗi muốn bóp nát cây bút, lỗ tai cũng hồng lên. Anh hơi hối hận đã đề nghị trò chơi này, giờ lại ước gì có thể chui vào thân thể cô. Tuy nhiên, đã nói thì phải làm. Trước giờ anh vẫn luôn là một người làm việc hoàn hảo như thế.
Nói thì hay lắm, côn ŧᏂịŧ trên mông Trường Ngọc càng ngày càng cứng rồi.
"Kế tiếp, nghe nhịp tim."
Ống nghe lạnh lẽo tiến tới bầu ngực, Trường Ngọc bị lạnh. Dưới hoa thịt, dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt tí tách kèm theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của anh, hỗn loạn quấn quít bên nhau, chảy xuôi từ trong miệng nhỏ, cảnh tượng thối nát cực kỳ.
"Ô... Cố Tranh"
"Là Cố bác sĩ." Anh sửa lại.
Trường Ngọc bĩu môi, nhưng vẫn ngọt ngào kêu theo: "Cố bác sĩ, em muốn..."
"Muốn cái gì?" Anh nói, bàn tay ấn đầu ống nghe lạnh lẽo lên hồng mai nở rộ, "Muốn cái này?"
Lạnh lẽo bao phủ toàn bộ đầṳ ѵú, ống nghe có một điểm nhỏ lõm vào, vừa lúc đυ.ng tới đầṳ ѵú nhòn nhọn. Nháy mắt, cảm giác tê dại từ đầṳ ѵú truyền tới toàn bộ bầu ngực.
Ngón tay còn xấu xa lôi kéo đầu ống nghe, ma xát làm đầṳ ѵú vừa ngứa vừa thoải mái. Thế mà, cô vẫn cảm thấy không đủ.
"Không..." Cô cắn môi dưới, đáng thương nhìn anh.
Cố Tranh nhìn thấy mà dục hỏa đốt người, lý trí như dây thép kéo căng. Ống nghe buông tha đầu ngực, bắt đầu lân la xuống dưới.
Chạm vào hoa môi, giọng Cố Tranh ép tới cực thấp, chậm rãi phun ra, "Kiểm tra phía dưới có tốt..."
Giọng anh dừng lại, côn ŧᏂịŧ căng đến đau đớn bị tay nhỏ nắm chặt, hướng về hoa môi, từng chút một đâm vào. Anh cúi đầu, mắt đỏ ngầu nhìn thấy một màn này.
"hay không..."
Một tay khác của cô còn bẻ ra hoa môi, muốn đem côn ŧᏂịŧ nhét vào trong. Trên miệng hoa môi dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, màu trắng sữa lồ lộ trên cánh hoa đỏ thắm, mị thịt "lách chách" phun nước, một cái lỗ nhỏ bị anh thao mở ra, trần trụi dụ dỗ anh tiến vào.
Côn ŧᏂịŧ dưới sự dẫn đầu của tay nhỏ, chạm nhẹ vào hoa môi. Mới chút xíu như vậy Cố Tranh đã nhịn không được nữa. Kết quả là, anh vứt hết ống nghe và bệnh án ra sau đầu, theo cô dẫn dắt, hung hăng đâm vào.
"A..." Trường Ngọc đột nhiên bị đâm, rêи ɾỉ ra tiếng, sau đó bị kéo vào biển tình vô tận.
Cố Tranh lười quản nữa, "đã làm thì phải làm cho chót, đó là thứ gì, có quyến rũ bằng cô gái nhỏ dưới thân này hay không?
Đương nhiên là không, vì thế Cố Tranh hoàn toàn an tâm, hung hăng thao lộng cô gái nhỏ dưới thân. Cuối cùng Trường Ngọc khóc kêu mong anh dừng lại, rằng cô không muốn nữa. Thế nhưng anh chỉ cắn lỗ tai cô, trầm thấp thở dốc.
"Ngoan, Ngọc Nhi, em muốn mà."
Cố bác sĩ nhậm chức ngày đầu tiên, cuối cùng cũng trong chính ngày này, viết vào nhật ký: "Tôi không chữa trị được bệnh nhân, nhưng nguyện ý cùng bệnh nhân trầm luân, bảo vệ em ấy cả đời."