Sau Khi Trúc Mã Chết, Tôi Lại Gặp Mộng Xuân

Chương 7: Cách cánh cửa triều xuy (H cao)

Giây tiếp theo, hoa huyệt bị ngang ngược đẩy ra, gậy sắt dữ tợn thọc thẳng vào, nhồi đầy toàn bộ đường đi. Dâʍ ŧᏂủy̠ đáng thương bị đẩy ra ngoài, bắn phụt lên một lượng nhỏ, tẩm ướt rừng cây tối tăm. Bộ lông ướt nhẹp của anh cọ quét qua miệng huyệt, Trường Ngọc cảm thấy rất ngứa ngáy.

Cô khó nhịn uốn éo thân thể, muốn rời xa lông c* của anh, lại quên mất côn ŧᏂịŧ còn ở trong cơ thể mình. Mới vừa tách ra một chút, Cố Tranh đã thẳng lưng đâm vào.

"Á!" Trường Ngọc hoảng hốt.

Cố Tranh khóa chặt vòng eo của cô, liều mạng xoay tròn lên hoa tâm, khóe mắt đỏ lên, "Em muốn đi đâu, hả?"

"A... Ha...Nhẹ chút... Ưm ưm"

Côn ŧᏂịŧ cắm vào rút ra, không cắm khi nông khi sâu, mà nhiều lần liều mạng cắm vào cả cây, rồi rút ra cả cây. Qυყ đầυ khổng lồ vòng quanh gò thịt nhô lên, điên cuồng đâm thọc nó, dáng vẻ ác độc dường như đã đói khát từ lâu.

Tầng tầng lớp lớp mị thịt cắn chặt côn ŧᏂịŧ, lúc gạt ra, gân xanh mặt trên bị trăm ngàn miệng nhỏ mυ'ŧ vào, ngay cả từng khe rãnh vết sâu cũng không tha, tham lam ăn lấy chất lỏng rỉ ra từ mã mắt.

Vυ' nhảy tới nhảy lui, làm lung lay ánh mắt Cố Tranh. Anh cúi người ngậm lấy một bên, bên kia dùng tay vân vê.

Miệng há to ngậm lấy bộ ngực, thịt vυ' trắng nõn đánh sâu vào tròng mắt, xúc cảm tinh tế như tơ lụa gần như tan chảy trong miệng anh. Hai tròng mắt anh đỏ ngầu, hàm răng trên thịt vυ' cắn một ngụm, mới luyến tiếc đi đẩy đưa đầṳ ѵú hồng nhạt, đầu lưỡi thô bạo mυ'ŧ chặt toàn bộ núʍ ѵú, bựa lưỡi nhô lên đảo quanh quầng vυ', kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người Trường Ngọc run rẩy.

Một cái tay khác bóp toàn bộ bầu vυ', vuốt ve ra đủ hình thù, thoải mái đến mức Trường Ngọc rêи ɾỉ càng lớn tiếng.

Cố Tranh gần như nổi điên, thân thể Trường Ngọc quá tuyệt vời.

Anh muốn thao chết cô.

Trường Ngọc nơi nào hiểu được cảm thụ của Cố Tranh, ba điểm trên người đều bị chàng trai nắm giữ, đặc biệt là tiểu huyệt, có mấy lần bị đυ.ng đến cửa tử ©υиɠ. Cô không biết thực tế bị cắm đến tử ©υиɠ có thoải mái hay không, chỉ biết bây giờ cô thoải mái sắp chết rồi, không đau tí nào, thậm chí chỗ giao hợp còn từ từ phát ngứa, muốn anh cắm vào tử ©υиɠ, rót sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào.

Nghĩ như vậy, hạ thân cô càng kẹp chặt, mị thịt phối hợp cùng cô càn quấy côn ŧᏂịŧ thô to, bộ ngực ưỡn thẳng vào trong miệng anh.

Cố Tranh cứng đờ, kɧoáı ©ảʍ gần như bao trùm toàn bộ ý thức, tinh quan thiếu chút nữa thất thủ, không khéo cứ như vậy bắn ra ngoài.

Suýt nữa bị ném mất tôn nghiêm đàn ông, dưới thân Cố Tranh càng thao ác hơn, qυყ đầυ banh mở miệng tử ©υиɠ, thẳng tắp cắm vào, nạo quét vách trong. Côn ŧᏂịŧ khủng bố cọ qua gò thịt nhô lên, da đầu Trường Ngọc bỗng tê dại, trực tiếp cao trào.

Hoa huyệt cao trào càng cắn chặt côn ŧᏂịŧ, anh kêu rên, đánh lên mông Trường Ngọc khiến nó run giần giật, "Vặn chặt như vậy làm gì, muốn kẹp bắn anh?"

"A a a..."

Liên tiếp cao trào, thân thể hoàn toàn không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh vừa đánh một cái, hoa dịch đã bắn ra, làm ướt lông c* của anh, từng sợi dán vào hạ thể.

"Tha cho em... Em không được... A"

Trường Ngọc phe phẩy đầu cự tuyệt, vừa rồi đã là lần lêи đỉиɦ thứ ba, rốt cuộc chịu không nổi. Cố Tranh lại biết, ở trong mơ làm sao không chịu được, chỉ là cô gái nhỏ này quá sảng khoái nên lười thôi.

Bàn tay to giữ chặt bàn tay nắm lấy dra giường của cô, hướng dẫn cô sờ đến cái bụng trắng nõn của mình, "Sờ thấy không?"

Ngón tay Trường Ngọc chọt một gò thịt phình lên, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể như cảm giác được chạm đến, cắm lộng càng dữ tợn. Cô vuốt côn ŧᏂịŧ đang thao chính mình, một tay áp xuống, qυყ đầυ nhếch lên, Trường Ngọc lại ấn cho nó đi xuống, qυყ đầυ lại lần nữa xuất hiện. Trong quá trình, cô vậy mà có ảo giác bản thân tự cắm mình.

Cố Tranh nhìn cô chơi vui vẻ, đôi mắt đỏ ửng chằm chằm, côn ŧᏂịŧ tiến nhanh như bay, chất lỏng trong suốt chảy ra nơi giao hợp bị đánh mãnh liệt thành bọt biển màu trắng. Hai hòn trứng dái đánh phành phạch lên mông cô, đến nỗi chúng bị đỏ lên, cuối cùng anh đột nhiên kêu rên, bắn ra tới.

Chất lỏng lành lạnh nháy mắt rót đầy tử ©υиɠ nhỏ của Trường Ngọc, một nóng một lạnh chạm vào nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, nháy mắt tới cao trào.

Côn ŧᏂịŧ vừa bắn xong cũng không rút ra, mà tiếp tục như có như không đưa đẩy, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ mới phun ra tới tới lui lui.

Bắn xong, côn ŧᏂịŧ không hề mềm đi, Trường Ngọc rõ ràng Cố Tranh còn muốn, nhưng mới một trận đã ném cô lêи đỉиɦ bốn lần, nếu tiếp tục cô sẽ chết mất!

"A a a... dừng lại, Cố Tranh dừng lại đi."

Tay nhỏ bủn rủn vô lực, chỉ có thể gõ lên vòm ngực cứng rắn của anh một cách yếu ớt.

Cố Tranh lại đầy mê sảng, "Nhưng Cố Tranh muốn."

Côn ŧᏂịŧ tiếp tục cắm, hoa huyệt ướt đẫm phát ra tiếng vang "phụt phụt", mật nước làm ướt đẫm dra giường dưới thân, thậm chí còn chảy dọc theo đùi tới đầu ngón chân.

Trường Ngọc bị thao đến phát ngốc, một câu nói không nên lời, chỉ cảm thấy bản thân sắp hỏng mất.

"A ha... Chậm một chút...."

Tiếng thở dốc không dứt bên tai.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi.

"A Tranh, các con đang làm gì mà lớn tiếng vậy?"

Trường Ngọc nghe thấy, thân thể đột nhiên cứng đờ. Sao cô lại quên đây là trong nhà Cố Tranh, ba mẹ Cố còn đang ở nhà!

Trường Ngọc nhìn Cố Tranh phía bên trên, Cố Tranh thoạt nhiên không hề lo lắng, chỉ vùi đầu khổ làm.

Trong lòng Trường Ngọc vừa sợ hãi vừa khẩn trương lại hơi nổi nóng, nếu bị phát hiện thì phải làm sao? Cô nhéo núʍ ѵú anh, tức giận trừng mắt.

"A..."

Cố Tranh thở dốc vì kinh ngạc, ánh mắt không tốt. Năng lực trước mắt của anh có hạn, cảnh trong mơ hoàn toàn do Trường Ngọc điều khiển, cô không muốn làm là ra lệnh cho anh dừng lại?

Dừng lại là không thể, đời này cũng không thể, bắn một lần lại càng không, chỉ có liên tục thao cô mới có thể duy trì hình người này.

Khóe miệng bỗng nhiên gợi lên ý cười, anh bế Trường Ngọc lên, bước xuống giường, từng bước một đi về phía cửa.

Trong lúc ấy côn ŧᏂịŧ cũng không hề ngừng, ra ra vào vào vô cùng khoa trương. Đôi tay Trường Ngọc ôm cổ anh, hai cái đùi gắt gao móc qua eo anh, sợ hãi mình sẽ bị ngã. Cô bị cắm bay lên không trung, lúc rơi xuống do trọng tâm mà cả người an vị trên côn ŧᏂịŧ, run run cắm thẳng thật sâu, hai trứng dái gần như chui tọt vào, dâʍ ŧᏂủy̠ dính ướt trứng dái, nhỏ giọt xuống thảm.

Cắm sâu như vậy khiến Trường Ngọc muốn thét chói tai, nhưng cô vẫn nhớ mẹ Cố đang đứng ngoài cửa, chỉ có thể cắn môi đỏ, ánh mắt mong đợi nhìn anh.

Ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng trở nên cẩn thận.

"Hừ hừ... A... Nhẹ chút..."

Chàng trai không hề nhượng bộ, chậm rãi dạo bước đến cánh cửa, đột nhiên xoay thân thể nhỏ xinh lại.

Tư thế này, hai chân Trường Ngọc banh ra, đối mặt với cửa. Chỉ cần cửa mở ra, cô sẽ bị người ta nhìn sạch!

Trường Ngọc sắp phát điên rồi, ngón tay nhéo chặt cánh tay anh, gấp gáp muốn anh buông cô xuống. Nhưng Cố Tranh một bên thao cắm hoa huyệt cô, một mặt còn có tâm tình hướng mẹ Cố đáp.

"Mẹ, không có việc gì, chân Ngọc Nhi không cẩn thận bị trật, con đang giúp cậu ấy mát xa."

Nói rồi, côn ŧᏂịŧ liền hung hăng thọc hai phát vào hoa tâm, anh cúi đầu cắn lỗ tai ửng đỏ của Trường Ngọc, thấp giọng: "Ngọc Nhi, có phải anh đang dùng côn ŧᏂịŧ mát xa cho em hay không?"

Trường Ngọc cắn môi dưới, hốc mắt hồng lên, bỗng dưng muốn khóc, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Mẹ Cố nóng nảy, "Ngọc Nhi có đau không? Dì có thuốc mỡ, con có muốn dùng không?", nói rồi chuyển động tay nắm cửa.

Trường Ngọc cho rằng mẹ Cố sẽ vào, khẩn trương muốn chết, tiểu huyệt xoắn chặt côn ŧᏂịŧ, làm Cố Tranh không thể động đậy.

"Ưʍ..."

Gương mặt Cố Tranh có chút vặn vẹo, anh thô giọng, dùng sức thọc mở, "Ngọc Nhi, mẹ anh hỏi em kìa, có muốn thuốc dán không?"

Trường Ngọc liều mạng lắc đầu, mở miệng, "A a a... Em không cần... Từ bỏ"

"A!"

Miệng buông lỏng, tiếng rêи ɾỉ không thể nén được nữa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vụиɠ ŧяộʍ bị đánh vỡ, đánh sâu vào cảm quan của cô, dòng nước ấm nóng trào ra cực nhanh như bão táp, cô triều xuy, mật nước muốn phun ra nhưng không phun được, chỉ có thể vẩy ra đến trên cánh cửa, trên thảm.

Cố Tranh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến da đầu tê dại, cũng bắn ra theo.