"A, quá lớn!"
Qυყ đầυ mới tiến vào một nửa, Lý Y Y khó chịu, cẳng chân banh thẳng.
"Đại thiếu gia anh chờ một chút, tôi, tôi còn chưa chuẩn bị tốt!"
"Vậy bây giờ chuẩn bị tốt."
Phàn Mặc Hàn lạnh giọng nói, anh giữ eo cô nhấn xuống, miệng huyệt mở ra, run rẩy nuốt toàn bộ qυყ đầυ vào.
Khi nãy khẩu giao, côn ŧᏂịŧ được nước bọt thấm đẫm, ướt dầm dề cho nên qυყ đầυ dễ dàng đột phá vòng vây, thân gậy trơn trượt thuận lợi xâm nhập sâu bên trong tiểu huyệt.
Ba ngày nghỉ ngơi, vốn dĩ tiểu huyệt được khôi phục như lúc ban đầu lại bị căng ra lớn nhất, Lý Y Y cảm nhận được sự đau đớn xé rách truyền khắp toàn thân. Tuy đau đớn giảm đáng kể so với lần đầu tiên, nhưng cả người cô vẫn ứa mồ hôi lạnh.
Với Phàn Mặc Hàn, khoảnh khắc côn ŧᏂịŧ đi vào nơi quen thuộc nhớ nhung không thôi kia, bỗng ập đến cảm giác chặt chẽ, sảng khoái.
Không sai, chính là cảm giác này!
Tiểu huyệt nhỏ hẹp như thế mà lại nuốt vào côn ŧᏂịŧ của anh. Tầng tầng lớp lớp thịt non sâu bên trong tiểu huyệt như vô tình như hữu ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đè ép, liếʍ mυ'ŧ qυყ đầυ mẫn cảm. Phàn Mặc Hàn thoải mái nheo mắt, cơ thể không được nghỉ ngơi trong ba ngày công tác bận rộn cuối cùng cũng tìm được chỗ phát tiết.
Khoang mũi anh phát ra một tiếng hừ nhẹ, môi mỏng khẽ mở: "Tự mình di chuyển."
Lý Y Y chưa kịp thích ứng đã nhận được mệnh lệnh tiếp theo.
Cô không dám kháng cự, chỉ có thể cắn chặt răng, cơ thể chủ động nâng lên hạ xuống, tiểu huyệt nhỏ bé, đáng thương phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô to.
Có lẽ từng hàm chứa côn ŧᏂịŧ nên tiểu huyệt có chút cảm giác quen thuộc. Cô nhấp nhấp vài lần cũng từ từ thích ứng được kích thước này, tuy vẫn hơi đau đớn, nhưng tốt xấu gì cô cũng là người nắm bắt tiết tấu cho nên không gặp khó khăn gì mấy.
Có điều... Ra vào khoảng hai ba chục lần, eo cô bắt đầu có cảm giác ê ẩm.
Thấy Lý Y Y lặng lẽ thả chậm tốc độ, ánh mắt anh chậm rãi dịch chuyển từ đống văn kiện sang cô.
Lý Y Y giật mình, cô vội vàng gia tăng sức lực, nhưng chẳng mấy chốc thì chịu thua.
"Đại thiếu gia, tôi không còn sức nữa. Anh cho tôi nghỉ ngơi một chút được không?" Cô nhỏ giọng hỏi.
"Tôi không có thời gian cho em nghỉ ngơi." Phàn Mặc Hàn lạnh lùng mở miệng.
Lý Y Y cắn môi dưới, cô định tích góp một chút sức lực để tiếp tục cử động, chợt bên tai truyền đến tiếng thở dài nhẹ.
Sau đó, có hai bàn tay thon dài giơ ra đỡ lấy eo cô, bắt đầu nâng lên hạ xuống.
"A a a, quá nhanh! Đại thiếu gia, không cần a... Quá sâu... Bụng tôi bị cắm hỏng rồi..."
Khi người đàn ông di chuyển, sức lực và biên độ đều lớn hơn rất nhiều. Cơ thể cô bị đưa lên cao, sau đó rơi xuống thật mạnh, chớp mắt nuốt toàn bộ côn ŧᏂịŧ, không lưu ra ngoài một chút nào.
Gậy thịt thô to vượt mọi chông gai mở rộng tiểu huyệt, qυყ đầυ cọ xát đi sâu vào bên trong, khiến bụng nhỏ bị nhô lên.
Lý Y Y lớn tiếng khóc.