"A... Đau!"
Lối vào nhỏ bé bị mở rộng, Lý Y Y đau đớn căng chặt người, khóe mắt chảy xuống hai giọt nước.
Tuy đã bị căng ra một lần nhưng đây mới là lần thứ hai tiểu huyệt phải chịu đựng sự tra tấn, cơ thể như bị xé rách làm hai nửa, đau đến phát run.
Vậy mà côn ŧᏂịŧ của người đàn ông vẫn cứ xâm nhập vào tiểu huyệt cô, dần dần bị lối vào chật hẹp bao bọc lấy.
Khối thịt non mịn run rẩy, ra sức co chặt lại, như muốn nuốt chửng đồ vật thô to kia.
Một cảm giác sảng khoái chưa từng có xộc vào óc, anh thoải mái gầm nhẹ.
Anh không nhịn được rút ra rồi lại cắm côn ŧᏂịŧ vào, từng chút một.
"A... Quá lớn, tôi hỏng mất... Thật căng, khó chịu..."
Lý Y Y khổ sở cất tiếng khóc, từng giọt nước mắt như những hạt trân châu rơi xuống không ngừng.
Tiếng kêu khóc và sự run rẩy của cô gái như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© tuyệt vời kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào, mạch máu của người đàn ông. Hơn nữa khi côn ŧᏂịŧ anh rút ra, miệng huyệt nhỏ xinh kia cũng chủ động siết chặt, dường như muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong.
Thật tuyệt!
Trên trán anh thấm ra một tầng mồ hôi.
Anh nhanh chóng tăng thêm sức lực, ra vào dồn dập, mở lớn lối vào non mềm, đâm vào nơi sâu nhất.
"A a a, chậm một chút, nhẹ chút... Quá to, tôi bị xuyên thủng mất!"
Côn ŧᏂịŧ tàn sát trong cơ thể thực sự quá thô dài, Lý Y Y cảm giác như bụng mình sắp bị đâm xuyên, đang muốn duỗi tay đẩy người đàn ông ra thì lại bị anh bắt lấy, sau đó anh ấn cô vào bức tường lạnh lẽo phía sau.
"Đừng quên thân phận của em."
Giọng nam trầm thấp truyền vào trong tai, Lý Y Y dừng động tác, từ bỏ giãy giụa, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Thấy không còn trở ngại, người đàn ông càng không kiêng nể gì ra vào trong cơ thể cô, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị tiểu huyệt siết lấy.
Vòi hoa sen không ngừng xả nước, khiến cho hơi nước dính trên da thịt của hai người, bốc lên đầy mông lung.
Không rõ là do cô đã bắt đầu thích ứng với anh hay là do hơi nước từ từ xâm nhập, cơ thể Lý Y Y dần dần trở nên mềm mại, nỗi đau bị xé rách cũng thoáng dịu đi đôi chút.
Nhưng....
Bạch bạch bạch! Bạch bạch bạch!
Côn ŧᏂịŧ cứng rắn vẫn không ngừng tàn phá bên trong tiểu huyệt, mỗi lần đi vào càng cắm sâu, khiến cho cơ thể Lý Y Y run rẩy, mềm nhũn, nước mắt lã chã.
Anh đi vào đã bao lâu rồi? Ít nhất mười phút đi? Vậy mà một chút dấu hiệu mềm xuống cũng không có, ngược lại anh càng đâm sâu vào hoa tâm.
Qυყ đầυ thô cứng, nóng bỏng nghiền nát hoa tâm non nớt, mỗi khi côn ŧᏂịŧ lút cán, lông tóc bao quanh gậy thịt cọ vào cánh hoa mẫn cảm của cô, mang theo từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô khó chịu muốn kêu khóc.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lý Y Y sợ rằng mình sẽ chết dưới thân người đàn ông này trước khi hoàn thành nhiệm vụ!
Nhưng nghĩ đến mẹ, nghĩ đến việc kia, cô khẽ cắn môi, lấy lại tinh thần, đôi chân dài mềm mại chậm rãi quấn quanh vòng eo rắn chắc của anh.