Bốn, năm ngày Chu Chính đi công tác này, cô gái nhỏ hầu nghệ ngày nào cũng quấy rầy anh. Cô không nói mấy lời khích thì cũng gửi cho anh mấy hình ảnh khiêu da^ʍ. Anh vô cùng muốn chơi cô nhưng lại không thể bởi hai người cách nhau cả một cái màn hình điện thoại, thành ra nghẹn đầy một bụng lửa nóng mà không có chỗ phát tiết.
Tới hôm về nước, trước khi Chu Chính làm thủ tục để lên máy bay, anh gửi cho cô một tin nhắn: “Buổi tối ra sân bay đón tôi, không cần nói cho chị em.”
Tống Phi Vũ nhận được tin tức lúc đang đi học.
Tin nhắn gửi đến, đây là lần đầu tiên anh gửi lịch trình cho cô, cô trả lời lại ngay: “Oki anh rể ^^.”
Đặt điện thoại xuống, Tống Phi Vũ chẳng còn suy nghĩ gì về việc học nữa mà tâm trí cô đã bay ra ngoài cửa sổ. Lâu không gặp anh, nói không nhớ anh là nói dối.
Từ Úc bay về thành phố Trường Hải mất mười giờ đồng hồ, Chu Chính chọn chuyến bay sáng, đến tối anh trở về. Anh về lần này không nói cho Tống Viện, bởi lẽ có như vậy cô gái nhỏ mới có thể trộm đi tìm anh.
Buổi chiều Tống Phi Vũ chỉ có một tiết, cũng không cần thiết phải đến lớp. Từ sớm cô đã về nhà tắm rửa rồi thử vài bộ quần áo, cuối cùng cô chọn một chiếc váy trắng liền đơn giản, cô cũng không trang điểm, chỉ thoa nhẹ chút son.
“Em cũng ra ngoài sao?” Tống Viện định ra ngoài, nhìn cô cầm túi xách đi nên hỏi.
“Đúng vậy, hôm nay em đi hẹn hò.” Tống Phi Vũ cố tình làm vẻ thần bí.
“Hóa ra là vậy, em đi nhanh đi.” Tống Viện nghĩ em gái mình đi chơi cùng một chàng trai nào đó nên cũng không ngăn cản.
Tống Phi Vũ tới sân bay đúng lúc máy bay của Chu Chính hạ cánh. Cô đợi ở cửa nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy bóng dáng anh từ xa, cô chạy nhanh tới rồi nhảy lên ôm chầm lấy anh.
Phản ứng đầu tiên của Chu Chính là muốn đẩy cô xuống dưới, nhưng anh lại nghĩ đến chung quanh toàn người xa lạ, nên liền mặc kệ cô.
“Anh rể, nhớ anh muốn chết.” Hai chân Tống Phi Vũ quấn chặt lấy eo người đàn ông, nhiệt tình như lửa, cô nói chuyện đều giống như muốn câu hồn người khác.
Chu Chính chịu không nổi sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, anh nâng mông cô lên nói: “Nơi nào nhớ, hửm”
Tống Phi Vũ không nghĩ tới người đàn ông sẽ trả lời cô, cô kinh hỉ ( kinh ngạc, vui mừng) ghé vào tai anh thầm thì: “Anh đoán xem? Còn không phải lỗ nhỏ của người ta sao.”
Lúc cô không hứng lên còn tốt, một khi đã hứng lên, Chu Chính tự nhiên cũng còn chẳng biết xấu hổ theo cô.
“Nói lại lần nữa, nơi nào?” Người con gái trên người anh có một mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan, Chu Chính nghe thấy, không thể kiềm chế được sự khô nóng, anh bóp chặt mông vểnh của cô.
“Lỗ nhỏ của em.” Tống Phi Vũ lặp lại lần nữa.
“Nơi nào?” Chu Chính lại hỏi.
“Miệng nhỏ phía dưới!” Tống Phi Vũ thở hổn hển bên tai người đàn ông, cô cố tình phả hơi nóng để trêu đùa vành tai mẫn cảm.
Chu Chính ngửi mùi hương trên người cô rồi trực tiếp hôn cái miệng nhỏ
Lá gan người đàn ông cũng quá lớn, Tống Phi Vũ chìm đắm trong nụ hôn hung bạo, nhưng cũng không lâu lắm, bởi vì người đàn ông chủ động buông môi cô ra.
“Muốn làm em.” Chu Chính nói ra ba chữ thô bỉ nhất.
Tống Phi Vũ sớm nghĩ đến dươиɠ ѵậŧ lớn của anh, hai người ăn nhịp với nhau.
“Tôi định đi khách sạn.” Chu Chính buông cô gái ra, định ra ngoài gọi xe.
Tống Phi Vũ chờ không kịp, cô giữ anh lại rồi: “Chúng ta vào nhà vệ sinh sân bay đi.”
Chu Chính nhìn thoáng qua người con gái, anh không tiếp tục bước về phía trước mà thấy đổi hướng, kéo cô đến nhà vệ sinh.
Người đàn ông đang vô cùng nóng nảy, vừa vào nhà vệ sinh liền đẩy cô lên cửa, thô bạo lấp kín miệng nhỏ, đầu lưỡi cậy hàm răng của cô càn quét.
Tống Phi Vũ phải chịu hành động thô lỗ của anh. Đầu lưỡi bị người đàn ông dây dưa, ngực thì bị bóp thành đủ loại hình dạng. Chắc anh nghẹn sắp hỏng rồi, nếu không cũng không vội đến thế.
“Ưm…” Chu Chính nghe tiếng rêи ɾỉ mềm mại, anh hung hăng hôn vào miệng cô vài cái rồi nói: “ Muốn liếʍ gậy thịt hả?”
Không cần người đàn ông yêu cầu, Tống Phi Vũ đã chủ động quỳ trên mặt đất, giúp anh cởi thắt lưng.
“Móc ra!” Dươиɠ ѵậŧ Chu Chính đã cứng từ lúc hôn cô gái nhỏ, quần tây phòng lên một bao
Tống Phi Vũ sờ đũng quần anh, cô kéo khoá xuống, qυầи ɭóŧ màu đen bao bọc lấy tiểu Chu Chính liền lộ ra. Cô dí sát mặt vào ngửi, thấy có mùi tanh nồng. Xốc sơ mi màu trắng lên, trên bụng anh có một hàng lông đen kéo dài đến dưới rốn, qυầи ɭóŧ căng phồng như một cái lều nhỏ.
“Liếʍ!” Chu Chính đẩy eo, hông anh tiến về phía trước, nơi đã cương cứng đập vào mặt cô gái.
Tống Phi Vũ ngửi thấy mùi tanh, cởϊ qυầи lót xuống, dươиɠ ѵậŧ to lớn màu tím đen trực tiếp nảy ra. Cô nhìn chằm chằm nhìn một luac, ngẩng đầu lên nói: “Thế này cũng quá lớn rồi.”
Chu Chính chờ người con gái hầu hạ, anh đong đưa dươиɠ ѵậŧ sang trái rồi sang phải, qυყ đầυ lớn tím đen đánh vào hai bên mặt của cô gái.
Gương mặt Tống Phi Vũ lúc này đã bị dính rất nhiều chất nhầy, cô nắm lấy thân gậy thịt chiêm bao rồi hé miệng vươn đầu lưỡi liếʍ qυყ đầυ, sau đó liếʍ hết cả côn ŧᏂịŧ không chừa chỗ nào. Đầu khấc chảy ra chất lỏng có mùi tanh, cô thắc mắc: “Anh rể, anh cũng chảy nước sao?”
“Còn không phải vì em hả” Chu Chính đem qυყ đầυ cắm vào trong miệng người con gái. Anh thẳng lưng thọc vào rút ra, đỉnh qυყ đầυ tàn nhẫn đâm vào khoang miệng nhỏ, không để ý cô gái đang giãy giụa khó chịu, càng đâm càng sâu, nhiều lần anh chọc đến yết hầu.
“Ưm…” Tống Phi Vũ khó chịu vô cùng nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của người đàn ông, cô lại càng cố gắng ngậm càng sâu. Miệng nhỏ căng như cái bao, nước mắt cũng chảy ra, qυყ đầυ chọc đến yết hầu thật sự khó chịu.
“A…” Bên trên áo Chu Chính vẫn hoàn chỉnh nhưng bên dưới thì trống trơn để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Dưới háng, cô gái nhỏ giữ đùi của anh để khẩu giao, dươиɠ ѵậŧ tím đen khô to đến đáng sợ.
Miệng nhỏ của Tống Phi Vũ căng đến đỏ bừng, nhưng ai bảo dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông quá lớn. Cô chịu đau để qυყ đầυ chọc đến cuống họng, Tống Phi Vũ vẫn mυ'ŧ vào.
“Mẹ nó!” Từ qυყ đầυ truyền lên một trận kɧoáı ©ảʍ, Chu Chính giữ người con gái lại.
Tống Phi Vũ thật sự chịu không nổi nữa, qυყ đầυ phun ra một lượng lớn chất nhầy.
“Chẳng phải em muốn tôi làm em sao, vậy thì làm như thế nào đây?” Chu Chính kéo người con gái đứng dậy, đè lên trên cánh cửa.