Khai giảng ngay sau quốc khánh, Tống Phi Vũ chính thức bước vào giai đoạn học tập, chương trình học học kỳ 1 năm nhất tương đối đơn giản, chỉ là những kiến thức đã học ở cao trung được nâng cao cộng thêm một chút môn chuyên ngành, cô cũng không gặp khó khăn trong học tập.
Lớp học phát thanh chuyên nghiệp mỗi tuần đều có tiết học thể dục để giữ dáng, được xếp vào tiết cuối cùng của chiều thứ sáu. Tống Phi Vũ về cơ bản ngày đó đều không có việc nên đều tham dự học tập đầy đủ nhưng chiều hôm nay, cô lại nhận được điện thoại của Chu Chính.
“Buổi chiều em có thời gian không?” Thanh âm người đàn ông rầu rĩ.
“Có việc gì sao?” Tống Phi Vũ đã thấy xong quần áo tập, cô đang chuẩn bị đi học thì anh lại gọi điện thoại cho cô.
“Tôi ở cổng trường em, em muốn ra ngoài không?” Chu Chính không nói rõ ý đồ nhưng cô nghe ra anh đang ám chỉ gì?
“Anh muốn hửm?” Tống Phi Vũ nở nụ cười khanh khách giòn tan.
Chu Chính không thừa nhận, từ sau khi cô trở về trường khai giảng, đã một tuần anh không làm cô. Không phải anh không có cơ hội mà là do thói quen cấm dục, nhưng mấy ngày nay cuối cùng anh cũng cảm nhận được cảm giác bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn. Dù ở nhà hay ở công ty, hình ảnh người con gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ luôn hiện rõ trong tâm trí anh.
Tống Phi Vũ cố ý tỏ ra khó xử nói:
“Em còn phải đi học mà? Như thế nào đi ra ngoài?”
“Không thể xin nghỉ sao?” Chu Chính nâng cao tông giọng.
“Chắc không được rồi?” Tống Phi Vũ đánh mắt qua loa.
“Tôi đợi em ở cổng trường, thế nhé?” Chu Chính không nói thêm lời vô nghĩa, trực tiếp đem treo máy để đấy.
“ Đồ đàn ông xấu xa.” Tống Phi Vũ nhìn thời gian, cách giờ học còn năm sáu phút, lúc này cô trốn đi hẳn không ai phát hiện.
Quần áo tập cô không kịp thay, Tống Phi Vũ đành lấy cớ đi toilet để nhờ bạn học giúp cô điểm danh rồi rồi đi.
Cô gái hớt hải chạy nhanh ra cổng trường, liếc mắt liền thấy xe của người đàn ông.
Chu Chính không bấm còi, cô gái tiêu động đến chỗ anh. Anh nhìn chằm chằm phía trước, không biết phía dưới cô mặc loại quần gì mà bó như vậy, hai đùi thẳng tắp lộ rõ mồn một.
Tống Phi Vũ gõ cửa kính, cô quan sát bốn phía xung quanh không có ai rồi mới lên xe.
Cô ngồi vào ghế phụ, to gan vuốt ve đùi người đàn ông, nói: “Anh rể, chúng ta đi đâu?”
Cô chẳng cần phải quyến rũ thì bụng dưới Chu Chính cũng đã gợn sóng.
“Khách sạn.” Chu Chính vặn chìa khóa, khởi động xe.
Tống Phi Vũ nghịch ngợm trêu đùa người đàn ông, cô nhẹ nhàng ma sát phần đùi trong, ngón tay vẽ vòng tròn, cảm thụ cơ bắp căng chặt, ngón tay cô dần sờ đến đũng quần.
Chu Chính đang lái xe, người con gái muốn tìm đường chết mà quyến rũ anh, anh cũng không có cách nào ngăn cản, nhìn thẳng toà nhà phía trước, anh tăng ga.
Người đàn ông đã có cảm giác, Tống Phi Vũ dùng ngón tay chọc chọc phần cứng nhô lên.
“Anh rể, anh thật là lợi hại, nhanh như vậy đã cương cứng rồi.” Dưới lớp quần tây nổi lên một bao to.
Người con gái đúng là yêu tinh, cô khiến Chu Chính chỉ mất có mười mấy phút đã phóng thẳng đến khách sạn.
Khai Nguyên là khách sạn xa hoa bậc nhất Trường Hải, đã đến đây không phú thì cũng quý phòng. Không biết có phải do hôm nay là thứ sáu hay không mà bên ngoài xe đã đỗ đầy, Chu Chính đành phải xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Dừng xe, Chu Chính vừa mới định mở cửa, cô gái đột nhiên đứng dậy ngồi vào người anh.
“Anh rể, hay chúng ta làm tại đây cho kí©ɧ ŧɧí©ɧ” Tống Phi Vũ thổi vào tai người đàn ông.
Chu Chính lập tức bóp chặt bờ mông cong của cô, hung hăng ấn vào hông mình.
Hô hấp người đàn ông tăng thêm, Tống Phi Vũ nở một nụ cười câu hồn rồi cắn vành tai anh, sau đó kéo khoá ở đũng quần anh xuống.
“Shh! Mẹ nó!” Có cô gái này, Chu Chính liền nhịn không được mà chửi tục.
Khoá quần kéo xuống, qυầи ɭóŧ đen lộ ra, Tống Phi Vũ luồn tay ấn vào phần nhô ra.
Chu Chính bị cô trêu đến không nhịn được, anh kéo quần bó sát của cô xuống, mông vểnh trắng nõn lộ ra. Chu Chính xoa bóp thành đủ mọi hình dạng, xúc cảm no đủ tròn trịa làm anh không muốn buông tay
“Anh rể, em nhớ dươиɠ ѵậŧ lớn quá. Em liếʍ nó được không?” Tống Phi Vũ vì câu dẫn người đàn ông mà lời cợt nhả nào cũng dám nói.
“Đ!t!” Chu Chính vỗ một cái mạnh vào mông cô gái.
Tống Phi Vũ chủ động xuống dưới, quỳ gối trên cái đệm, cô tiến sát đến đũng quần, mở miệng liếʍ môi đầy dụ hoặc.
“Shh!” Đến lần này, Chu Chính lập tức sụp đổ, dươиɠ ѵậŧ cứng đến khó chịu, ấn mạnh đầu cô gái vào đũng quần.
Tống Phi Vũ không hề phòng bị, trong lúc khống chế cô, anh đã cởi xong thắt lưng.
Chu Chính đẩy hông về phía mặt cô: “Mau liếʍ!”
Người đàn ông thật biếи ŧɦái, thế mà lại bảo cô liếʍ qυầи ɭóŧ, Tống Phi Vũ bất đắc dĩ vươn đầu lưỡi liếʍ một cái, vị tanh nhàn nhạt, nhưng cô lại chạm vào đúng qυყ đầυ mẫn cảm.
Chu Chính ngồi dậy, ấn đầu cô vào sát qυầи ɭóŧ, môi cô hôn qυყ đầυ qua lớp qυầи ɭóŧ.
Tống Phi Vũ hô hấp không được thông suốt, cô nhanh chóng đánh anh, máy mà anh còn biết đường buông lỏng ra.
“Ha…” Chu Chính để cô hít thở còn mình móc dươиɠ ѵậŧ ra ngoài.
Dươиɠ ѵậŧ cương cứng thẳng tắp lại còn thô to, màu tím đen đặc biệt dữ tợn, thân gậy thịt nổi đầy gân xanh, qυყ đầυ lớn to tròn, kích cỡ này không biết có bao nhiêu khủng bố.
“Anh rể!” Tống Phi Vũ nắm lấy thân côn ŧᏂịŧ, cô từng khâu giao cho anh nên cũng có chút kinh nghiệm. Cô vươn đầu lưỡi liếʍ đỉnh qυყ đầυ, có nước bọt nên toàn thân gậy thịt trơn bóng khiến dươиɠ ѵậŧ ngăm đen như phát sáng.
“Ư…” Người con gái như nắm rõ vị trí mẫn cảm của anh. Chu Chính túm lấy đầu cô gái ấn xuống.
Tống Phi Vũ ngậm đỉnh qυყ đầυ, bao gồm đầu khấc, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từng chút một kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới người đàn ông.
Cơ ngực Chu Chính phập phồng thở gấp, cơ bắp ở bụng hiện rõ. Qυყ đầυ đột nhiên bị cô gái nhỏ vươn đầu lưỡi liếʍ, mọi cơ quan trong cơ thể như bị đánh thức.
“Anh rể! Ưm…” Trong miệng đều tràn ngập hương vị tanh, Tống Phi Vũ vuốt ve qυყ đầυ. Người đàn ông thở dốc kịch liệt khiến cô càng thêm đắc ý đẩy nhanh tốc độ.
Chu Chính hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng, anh mặc cho cô liếʍ dươиɠ ѵậŧ, kɧoáı ©ảʍ lại càng thêm mãnh liệt, anh không thể để cho cô biết mình đang rất vội vàng.
Tống Phi Vũ cố nuốt hết gậy thịt khiến anh không nhẫn nại nổi nữa, anh rút ra qυყ đầυ từ miệng cô, nói: “Ngồi lên, tôi muốn làm em.”
Tống Phi Vũ không nghe lời người đàn ông, hỏi: “Anh không đeo bao sao?”
“Ở phía sau em có một hộp.” Chu Chính nhớ đến lần trước cô bắt anh đeo bao nên cũng không giục giã.
Tống Phi Vũ lấy ra một cái bao mới tinh, mặt trên tất cả đều là tiếng Anh, tên cô chưa từng thấy qua, hình như là size lớn nhất. Cô xé bao rồi lấy ra, cho một ngón tay chỉnh bao. Dù đã đọc kĩ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng nhưng cô vẫn rất xấu hổ.
“Anh rể, em đeo bao cho anh bằng miệng nhé.” Chiêu này cô học được từ “Đô thị du͙© vọиɠ”, không biết áp dụng trên người Chu Chính sẽ như thế nào.
“Cái gì?” Anh nuốt nước bọt ừng ực.
Tống Phi Vũ dùng răng cắn áo mưa, sau đó cô cầm côn ŧᏂịŧ để miệng qυყ đầυ nhắm ngay miệng bao rồi lấy lưỡi đẩy bao xuống.
Lần đầu tiên thấy có người dùng miệng đeo bao, cô gái này lại còn không xấu hổ làm vậy với anh chính vì vậy nên đầu khấc Chu Chính lại càng tiết ra nhiều chất nhầy.
Tống Phi Vũ loay hoay một lúc lâu mới đeo bαo ©αo sυ được cho phần qυყ đầυ bởi xuống dưới đi rất khó do bao thì nhỏ mà thân gậy thịt của người đàn ông lại to khủng khϊếp.