Tống Phi Vũ tập xong liền đi trước, để lại Chu Chính một mình một chỗ.
Anh tập xong động tác cuối cùng, thở dài.
Anh không hiểu nổi bản thân mình bây giờ? Có thể vì một cô gái mà nhiễu loạn tâm trí.
Một hồi lâu, Chu Chính mới đứng lên, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian không còn sớm, liền cầm chai nước rời phòng tập thể thao.
Về đến nhà, Tống Viện đã nấu xong cơm, cô nhìn thấy người đàn ông trở về, nói: "Ăn cơm."
Chu Chính ngồi vào bàn ăn trước, lúc này Tống Phi Vũ cũng lại đây.
"Anh rể về rồi ạ" Tống Phi Vũ đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo ngủ, trước ngực núʍ ѵú như ẩn như hiện.
Chu Chính như bình thường ừ một tiếng, mặt anh không cảm xúc, hiện tại sắc mặt còn bình tĩnh hơn.
"Tiểu Vũ, hôm nay rèn luyện như thế nào? Chị thấy em về từ sớm." Tống Viện gắp thức ăn cho Tống Phi Vũ, ân cần hỏi.
"Không sao ạ, chỉ là anh rể..." Tống Phi Vũ cố ý nói như vậy, người đàn ông quả nhiên nhìn về phía cô.
"Anh rể em làm sao?" Tống Viện tò mò hỏi.
"Em nhờ anh ấy dạy mấy động tác nhưng anh ấy không thèm dạy em." Tống Phi Vũ bĩu môi nói.
"Ngày mai chị sẽ bảo anh rể dạy cho em." Tống Viện không nghĩ nhiều, cô còn trách Chu Chính quá lạnh nhạt.
Tống Phi Vũ nói như vậy cũng đều chỉ là muốn dọa người đàn ông kia, bất quá đạt được kết quả mong đợi, cô thấy anh hình như hơi khẩn trương. Chu Chính mặt đen lại, tuy rằng tức giận nhưng ở trước mặt Tống Viện, không thể biểu lộ quá mức.
"Ăn cơm trước, không nguội hết bây giờ." Tống Viện động đũa.
Chu Chính đã sớm đói bụng nhưng không có tâm tư ăn cơm, chủ yếu là do người con gái đối diện kia quấy loạn.
Tống Phi Vũ cắn chiếc đũa, hiện tại cô cách anh gần như vậy, nếu cô không làm gì thì chán quá.
Tắm xong cô đi dép lê, Phi Vũ để lộ bàn chân trần, dùng ngón chân nhẹ nhàng chạm vào bắp chân người đàn ông, cô và anh ngồi gần nhau cho nên rất dễ dàng chạm đến.
Bắp chân có một lớp lông đen dày.
Chu Chính trăm triệu lần cũng không nghĩ tới cô gái kia trắng trợn táo bạo như vậy, ở dưới bàn ăn lại dám dùng mũi chân câu dẫn anh.
Động tác lẳиɠ ɭơ này gợi cảm giác ngứa ngáy, anh tuy rằng vẫn không nhúc nhích nhưng nhịn không được ngẩng đầu nhìn cô.
Tống Phi Vũ học được từ trên mạng, áp dụng trên người người đàn ông này, cực kì hiệu quả.
Cô tiếp tục dùng ngón chân ma sát bắp chân của người đàn ông, da thịt tiếp xúc thân mật với da thịt, cảm giác trêu chọc anh một cách bí mật ở dưới bàn ăn càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều.
Anh chưa từng trải nghiệm cảm giác này, anh vẫn tỏ ra điềm nhiên nhưng thực tế bụng nhỏ đã khô nóng khó nhịn, sự ngứa ngáy ở cẳng chân đã lan đến phần hông, nhu cầu cấp bách của anh bây giờ là được làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt.
Tống Phi Vũ nhích dần chân lên trên, đυ.ng phải đầu gối người đàn ông, nếu nâng một chút, liền...
Chu Chính ý thức được sự nguy hiểm cô gái này, anh dịch người ra sau một chút, thuận thế né tránh.
Còn thiếu một chút nữa! Tống Phi Vũ hạ chân xuống.
Chu Chính vừa rồi dễ dàng bị cô gái kia quyến rũ, anh sinh ra cảm giác thất bại, ngoài miệng cự tuyệt nhưng thân thể lại rất thành thật, chẳng lẽ anh cũng chỉ đến vậy thôi sao? Cúi đầu nhìn thoáng qua phần phía dưới, đã cứng, căng đến mức quần đùi phồng lên một đống to, anh vì che giấu, chỉ có thể ăn nhiều cơm một chút, chờ nó mềm lại mới rời đi.
Tống Phi Vũ tuy rằng không thành công, nhưng giác quan thứ sáu của người phụ nữ cho cô biết, người đàn ông kia hẳn là đã không nhịn được nữa.