Bạn Gái Cũ Ngốc Manh Ngon Miệng Của Vai Ác

Chương 7

Chương 7

Editor: Hoàng Trâm

Thấy Cố Uyên không nói lời nào, cũng không có biểu hiện vui mừng hay tức giận, ngón chân Đỗ Nhược khẽ rụt lại.

Cô muốn chạy.

"Tổng giám đốc Cố, tôi có thể đi lên không? Tôi không thể rời khỏi quá lâu." Đỗ Nhược đưa ngón tay ra, chỉ chỉ trên lầu, dè dặt hỏi.

Không biết có phải do một thời gian dài không gặp mặt hay không, trong trí nhớ của Cố Uyên, lúc nào khuôn mặt của Đỗ Nhược cũng được phủ bởi một lớp kem nền không thể nhìn thấy màu da thật, lúc này lại lộ ra làn da trắng và mịn màng hơn rất nhiều so với lớp kem nền mà cô ấy thoa. Chỉ là khuôn mặt không trang điểm lại không hợp với kiểu trang điểm mắt dày cho lắm mà trông hơi lôi thôi và thiếu phối hợp.

Cố Uyên đột nhiên nhận ra rằng hành vi bây giờ của anh chẳng đem lại lợi ích gì cho mình cả. Cho người gọi cô ấy xuống tra hỏi, chẳng những không tìm ra được ý nghĩa thực sự đằng sau bức tranh này mà thay vào đó là một mớ câu trả lời khó hiểu, đối phương lại cứ bày ra vẻ mặt vô tội, khiến anh muốn giận cũng giận không được, thật đúng là uổng công gọi cô ấy xuống lần này.

Nghĩ đến câu trả lời của Đỗ Nhược, Cố Uyên lại thấy khó hiểu. Nếu Đỗ Nhược cố tình nói những lời đó với anh cho có lệ thì khi nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ như đi trên lớp băng mỏng vừa rồi của cô lại không giống như là cố ý; nếu nói trong đầu cô thực ra đang chứa một đống linh tinh thì tại sao lúc cô vẽ Thẩm Phú Tư và mấy vị giám đốc điều hành cấp cao của ông ta, lại có thể khắc họa được nét châm biếm sâu sắc và cay độc đến thế. Chỉ có bức tranh liên quan đến anh được vẽ một cách khó tưởng tượng nổi, khiến cho người khác không thể nào hiểu được thực sự người vẽ đang muốn nói điều gì.

Được, sau này lại tìm cô tính sổ, anh cũng không tin cô có thể giấu giếm mãi, không lộ ra một chút sơ hở.

Cố Uyên hơi nghiêng đầu qua một bên, không thèm để ý phất tay một cái.

Đi! Đi nhanh lên!

Đỗ Nhược như được đại xá thở phào một cái, vừa định đứng lên, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, "Vậy - Tôi có thể lấy cái này đi không?" Đỗ Nhược chỉ vào tờ giấy vẽ Cố Uyên, cẩn thận hỏi.

"Cô nói thử xem?"

Đỗ Nhược vẫn muốn mè nheo một chút, nhưng cảm thấy điều này không ổn, thật khó chịu khi rơi vào tay của "Kẻ địch".

"À, đây là tranh tôi vẽ nên tôi có quyền sở hữu." Đỗ Nhược lấy can đảm đấu tranh một chút, nhưng lại không đủ sức nên câu nói đó lại thành giống như là đang kiểm điểm sai lầm.

Cố Uyên nhíu mày, dám được voi đòi tiên nữa à?

"Cô có quyền sở hữu, vậy quyền chân dung của tôi đâu, tôi đã cho phép cô vẽ tôi chưa?"

"Tổng giám đốc Cố, ngài đang bận." Đỗ Nhược lập tức thua trận, đứng phắt dậy, giống như mông chạm phải lửa lập tức giẫm lên giày cao gót chạy một mạch không dám quay đầu lại. Có lẽ do đi quá nhanh, lúc đi ra quán cà phê không cẩn thận trẹo chân một chút, nhưng cũng không dám dừng lại lâu, giống như một con thỏ khập khiễng chuồn đi mất.

Thấy Đỗ Nhược chạy nhanh, dường như hận không thể tránh anh thật xa, sợ bị anh gọi lại, đột nhiên Cố Uyên cảm thấy có chút khó chịu.

Thôi, hôm nay cũng hơi ác.

Thấy Đỗ Nhược rời khỏi có chút lúng túng, trợ lý âm thầm cười trộm một hồi, mới đi đến bên cạnh Cố Uyên, "Tổng giám đốc Cố, chúng ta đi được chưa?"

Cố Uyên gật đầu một cái, nới lỏng cổ áo một chút, đứng lên, cầm áo khoác bên cạnh ghế ngồi, cùng trợ lý một trước một sau đi ra ngoài.

Trợ lý tên là Giang Tân Hàng, anh là trợ lý đặc biệt của Cố Uyên, cũng là người mà Cố Uyên tín nhiệm nhất trong công ty, trước mắt Cố Uyên đang nỗ lực đào tạo anh, hi vọng không lâu sau Giang Tân Hàng có thể thay anh đảm đương nhiệm vụ một mình. Bây giờ, trợ lý Giang không chỉ hỗ trợ Cố Uyên xử lý công việc, anh ấy còn bắt đầu tham gia vào việc ra quyết định các công việc của công ty, vì vậy trợ lý Giang đương nhiên sẽ thảo luận về Cố Uyênộc họp đầu tư lần này với Cố Uyên.

"Tổng giám đốc Cố, ngài thực sự muốn đầu tư vào dự án của tổng giám đốc Thẩm sao?"

Cố Uyên không trả lời câu hỏi của trợ lý Giang, mà hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ tôi có nên đầu tư không?"

Trợ lý Giang không chút do dự, "Internet là một dự án đốt tiền, tổng giám đốc Thẩm lôi kéo ngài chính là muốn ngài thay ông ta đốt tiền." Nói đến điều này, anh chợt nghĩ đến bức tranh Đỗ Nhược vẽ về Thẩm Phú Tư trong phòng họp, không nhịn được bật cười.

Lời bộc bạch kia đúng là nói trúng tim đen nha!

Dường như nhận ra được trong lòng trợ lý Giang đang nghĩ gì, Cố Uyên lạnh lùng liếc một cái đầy nghiêm khắc, trợ lý Giang lập tức thu lại ý nghĩ, tiếp tục phân tích: "Mặc dù dự án của tổng giám đốc Thẩm rất sáng tạo, nó cũng phù hợp với xu thế hiện giờ, tuy nhiên mô hình kinh doanh này còn nhiều thiếu sót nghiêm trọng. Giai đoạn đầu có thể dựa vào tiêu tiền mà giành được một ít thị trường, nhưng giai đoạn sau chỉ sợ rằng không thể duy trì được. Đây rõ ràng là một dự án đầy rủi ro, tôi cho rằng nó không đáng để đầu tư."

Cố Uyên Gật đầu tán thành, "Thẩm Phú Tư người này, trước 35 tuổi vẫn lang thang kiếm sống, sau đó trong nhà mở quặng mỏ, lúc này ông ta mới rút lui bắt đầu dốc sức làm việc trên thương trường. Nhưng bởi vì đã từng sống lang bạc khiến ông ta có thói quen tập trung vào cái vĩ mô, mỗi khi làm một dự án là muốn đi thẳng vào việc lớn, trong giai đoạn lập dự án, ông ta bắt đầu liên tục mở rộng và thêm kinh doanh, dẫn đến dự án ngày càng trở nên phức tạp, nhiều dự án của ông vẫn chưa khởi động được. Vì lý do này, gánh nặng ngày càng chồng chất, cuối cùng không giải quyết được gì. Đây là điển hình cho lối suy nghĩ nhỏ nhặt tạo thành. Nhưng Internet thì khác. Ban đầu, các sản phẩm càng đơn giản và dễ sử dụng càng dễ thành công. Dự án của Thẩm Phú Tư trong thời gian đầu cần phải mở rộng cửa hàng, sử dụng chiêu thức lừa bịp, muốn làm được vụ này thì buộc phải thu gom tài chính. Theo như kế hoạch của ông ta thì đốt bao nhiêu tiền cũng không đủ."

"Nếu anh đã không có ý định đầu tư thì tại sao hôm nay anh vẫn phối hợp với Thẩm Phú Tư để thảo luận với họ?"

Cố Uyên cười cười đầy ẩn ý, "Tất nhiên là tôi có mục đích riêng của mình."

"Mặc dù tôi không quan tâm đến việc đầu tư vào dự án của ông ấy, nhưng tôi rất quan tâm đến dự án công ty truyền thông mới mà ông ấy quản lý. Theo tôi được biết, Thẩm Phú Tư có nhiều hạng mục không thể phát triển được, điều này dẫn đến việc công ty thuộc các dự án này không có hoạt động kinh doanh ngay từ đầu. Thẩm Phú Tư có hơn chục công ty như vậy, bao gồm cả công ty truyền thông mới, hiện tại chẳng khác gì một công ty rỗng. Mặc dù bây giờ vẫn nuôi mấy người để duy trì hoạt động trang web, nhưng buôn bán mấy năm cũng không có thu nhập, ngược lại Thẩm Phú Tư đã đầu tư rất nhiều tiền cho việc này."

Trợ lý Giang có chút nghi ngờ, "Ngài hứng thú với công ty này như vậy, là bởi vì công ty này có chỗ nào đặc biệt sao?"

"Đúng vậy." Cố Uyên nói tiếp: "Mặc dù ngoài mặt Thẩm Phú Tư thờ ơ với công ty này nhưng thực ra ông ta lại vô cùng quan tâm, có thể nói ông ấy đã dành gần như toàn bộ tâm tư cho công ty này trong hai năm qua."

Trợ lý Giang không thể hiểu được điều này, "Công ty này của tổng giám đốc Thẩm chỉ có một trang web không chút tiếng tăm, nếu nói rằng tổng giám đốc Thẩm để tâm đến nó, thì tại sao lại không tìm cách để xây dựng trang web này?"

"Bởi vì căn bản là Thẩm Phú Tư không muốn xây dựng trang web này, sở dĩ ông ta vẫn muốn duy trì hoạt động của nó, chủ yếu là muốn dựa vào trang web này để nuôi dưỡng nguồn trí lực internet, có nguồn trí lực này, nhiều công việc kinh doanh trên Internet có thể được tiến hành thuận lợi. Nguồn trí lực đó cần vốn đầu tư cao và thời gian lâu dài, nhưng trong hai năm qua Thẩm Phú Tư đã liên tiếp làm được, có thể nói là rất để tâm. Thẩm Phú Tư làm tất cả những điều này là bởi vì ông ta muốn mở đường cho các dự án mới được thực hiện, mà mục đích của tôi là phải mua lại công ty này kể cả trang web và trí lực, sau đó xin thay đổi để phát triển các dự án mà chúng ta đang coi trọng."

Cuối cùng Cố Uyên tiết lộ mục đích ẩn giấu của mình, có câu không gian lận không phải kinh doanh, kế hoạch của Cố Uyên thực ra là muốn trực tiếp cắt đứt mọi hy vọng của Thẩm Phú Tư đối với dự án này. "Chúng ta sẽ tiếp xúc với Thẩm Phú Tư trước, nhưng đừng để lộ mục đích thực sự, Thẩm Phú Tư đã chuẩn bị trước hai ba năm, có thể nói ông ta rất kiên trì với dự án này, nhất định sẽ dễ dàng nhả ra, chúng ta từ từ mưu tính tiếp. Nếu chúng ta thực sự có thể thâu tóm thành công công ty truyền thông mới của Thẩm Phú Tư, tôi sẽ cho ông ấy một số vốn, dù sao thì cũng phải nhường cho ông ta kiếm một ít tiền, bởi vì giữa tôi và ông ấy vẫn còn vài phần giao hảo.

" Công ty của Thẩm Phú Tư tồn tại quá nhiều vấn đề, để duy trì những công ty đó thì hàng năm ông ta phải bỏ ra một khoản chi phí không hề nhỏ. Trong công ty vẫn có những người không làm việc nhưng vẫn hút máu ông ta. Ông ta có thể tự mình chống chọi được tới bây giờ đã là không dễ dàng, cô Đỗ là người ngoài cuộc mà cũng có thể hiểu được rõ ràng, những trang truyện tranh kia đã chỉ ra rằng vấn đề đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Nếu như Tổng Giám Đốc Thẩm vẫn mặc kệ không đếm xỉa, e rằng cao ốc sẽ sớm sụp đổ. "Trợ lý Giang lắc đầu tiếc nuối.

Khi Cố Uyên nghe đến tên Đỗ Nhược, anh lại nghĩ đến những tờ truyện tranh với ý tưởng kỳ lạ nhưng vô cùng sắc sảo kia, chợt một nụ cười nhẹ thoáng qua trong mắt anh, rồi anh lại nghĩ đến bức chân dung khó hiểu của mình cùng những lời nói bịa đặt chém gió của Đỗ Nhược lúc trước, sắc mặt của anh bỗng chốc trở nên đen lại. Hôm nay Đỗ Nhược sợ là có độc a?

Đỗ Nhược chạy một hơi lên lầu, rất nhanh phát hiện ra bầu không khí trong công ty có chút khác thường, mọi người đều ngồi vào chỗ của mình căng thẳng làm việc, trong trí nhớ của nguyên chủ hoàn toàn không thấy cảnh này, mà chỉ toàn là nhàn nhã vui chơi.

Đỗ Nhược biết hầu như không có nữ nhân viên nào trong công ty có quan hệ tốt với nguyên chủ, cho dù trong lòng tò mò cũng không hỏi, mình không muốn làm những chuyện mất mặt. Huống chi, Cố Uyên, viên thuốc nổ này vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, lại không biết khi nào thì cơn giận của chủ tịch sẽ bùng nổ, cho nên nên việc cần thiết bây giờ là phải cố gắng giữ chén cơm của mình trước đã.

Đỗ Nhược chịu đựng cơn đau nhói ở mắt cá chân và khập khiễng quay trở lại chỗ làm việc của mình. Bạch Giai Vũ không biết đi nơi nào, cửa phòng làm việc của chủ tịch đóng chặt. Đỗ Nhược nhìn cánh cửa gỗ dày màu nâu đỏ một lúc lâu, sau đó mới lấy hết can đảm gõ cửa, dự định sẽ chủ động nhận lỗi với Thẩm Phú Tư.

Gõ mấy lần vẫn không thấy có ai đáp lại, Đỗ Nhược cho rằng chủ tịch hẳn là không có ở bên trong nên tạm thời bỏ gánh nặng trong lòng xuống, quay về chỗ ngồi kiểm tra vết thương ở chân.

Mắt cá chân hơi đỏ và sưng, cũng may là không nghiêm trọng lắm, mua nước hoa hồng xoa lên thì có thể thuyên giảm không ít. Đỗ Nhược lại tìm kiếm ở chỗ ngồi một hồi, cuối cùng tìm được một đôi giày bệt bằng da mềm, đây là giày dự phòng của nguyên chủ. Sau khi Đỗ Nhược thay xong, lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đúng là giày cao gót không phải là thứ cô có thể mang, hơn nữa đôi giày cao gót này của nguyên chủ vẫn là một đôi giày cực cao, mang vào mỗi bước đi cũng sẽ thướt tha lay động, nhưng đối với người không thể mang thì chính là một thảm họa, mỗi bước đi đều có thể trẹo chân.

Sau khi đổi giày xong, Đỗ Nhược cũng không biết mình nên làm gì, trước đây nguyên chủ sống không có lý tưởng, mỗi ngày ngoài việc pha trà rót nước thì photo tài liệu, thời gian còn lại chính là trang điểm, lướt điện thoại di động, hoặc là nấp ở toilet để nghe lén.

Không có chuyện làm, Đỗ Nhược định lên mạng tìm phòng ở, chén cơm của cô còn không biết có giữ được hay không, nếu quả thật bị chủ tịch sa thải cô cũng không thể đi ngủ ngoài đường được.

Cũng không biết qua bao lâu, Thẩm Phú Tư và Bạch Giai Vũ đã trở lại.

" Tổng giám đốc Thẩm. "Đỗ Nhược cảm thấy chột dạ, lập tức đứng lên, cúi đầu nhìn xuống đất, sẵn sàng chấp nhận sự trừng phạt.

Mới vừa triệu tập cuộc họp cấp cao của tập đoàn, mắng toàn bộ giám đốc điều hành, lửa giận trên mặt Thẩm Phú Tư còn chưa nguôi ngoai, nhìn thấy Đỗ Nhược cơn giận lại không có chỗ phát tiết," Đi vào cho tôi!"

Chân của Đỗ Nhược mềm nhũn, nếu như lần trước bị Cố Uyên gọi xuống lầu làm khó làm dễ chỉ là một cơn bão, thì lần này chủ tịch gọi vào sẽ là một trận cuồng phong dữ dội, Đỗ Nhược vừa mếu vừa đi theo Thẩm Phú Tư vào phòng làm việc, nhưng lại thấy Bạch Giai Vũ đứng ở phía sau Thẩm Phú Tư, đối diện với cô lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.