Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 119: 119: Tiến Về Kiếm Sơn

Nhận ra được bản thân đã có phần lỗ mãng, Mộc Bình đưa mắt tỏ ý cảm tạ với sư đệ của mình.

- Thời gian gấp rút, chúng ta cần phải nhanh chóng vạch ra kế hoạch để kịp thời giải cứu Mạc Kiếm Môn.

Hướng về phía Phiêu Vũ Khang, Mộc Bình đối với hành động trung nghĩa của ông ta rất tán thưởng nên liền đem vị này coi như người phe mình.

Riêng Tương Hoàn ngược lại bị ánh mắt ghét bỏ không hề che giấu

Hiểu được tình thế của mình ở lại không ổn, họ Tương cúi đầu xin phép rời khỏi.

Mộc Bình không thèm để ý đến gã nên phất tay tùy ý, riêng Tiểu Hắc lại mỉm cười gian xảo ngăn lại.

- Vị tiểu huynh đệ này, không biết có gì chỉ giáo.

Vừa nói xong, Tương Hoàn chỉ thấy tên nhóc trước mặt búng tay một cái, một viên đan dược liền chui tọt vào miệng của gã.

Hốt hoảng, gã định móc họng để ói ra thì một thanh chủy thủy sắt lạnh đã nằm sẵn trên cổ mình.

- Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn làm theo lời của ta, nếu không thì không đợi độc dược của viên thuốc phán tán, ta cũng sẽ khiến ngươi đầu lìa khỏi cổ.

Biết đã đυ.ng phải thiết bản, mồ hôi trên trán Tương Hoàn chảy ào ào.

Hóa ra tên tiểu tử bên cạnh vị thiếu gia họ Mộc hóa ra lại là một cao thủ nhất lưu.

Hôm nay lão tử ra đường không xem ngày hay sao mà lại gặp phải hai sát tinh vậy chứ.

Là một kẻ gian xảo, Tương Hoàn không dễ dàng tin tưởng vào lời của Tiểu Hắc.

Gã chỉ nghĩ đến làm sao trốn chạy thoát được rồi tìm một bệnh viện cao cấp để giải độc là xong.

Đoán được suy nghĩ của gã, Tiểu Hắc liền chặn đứng ý tưởng đó nói:

- Ngươi đừng hi vọng có bất kỳ vị bác sĩ nào có thể giải được độc tố của ta.

Hắc hắc, loại độc bí truyền này cứ qua một ngày ngươi sẽ cảm giác được toàn thân ngứa ngáy.

Sau đó từ từ da của ngươi sẽ bông tróc, ngươi sẽ đau khổ đến chết đi sống lại.

Nghe xong lời hăm dọa Tương Hoàn dựng cà tóc gáy, trong lòng đầy uất ức.

Cuối cùng gã vẫn nhịn xuống, khuôn mặt tỏ ra đáng thương tội nghiệp.

Gã ta khóc lóc van xin:

- Tiểu gia gia, ta không có thù oán gì với ngươi cả.

Ngươi làm ơn nhân từ đại lượng thả ta đi đi, người đừng trêu đùa với hạng tiểu nhân vật như ta nữa.

- Trêu đùa? Ta giống người nhàn rỗi lắm à? Chẳng qua tiểu ca đây thấy ngươi thuận mắt, muốn thu ngươi làm chân chạy vặt.

Nếu ngươi cảm thấy không tin tưởng lời của ta thì cứ việc rời đi.

Nhưng ta cam đoan ngươi sẽ không thể nào sống quá ba tháng nữa đâu.

Càng nghe, khuôn mặt của Tương Hoàn càng như đưa đám.

Gã tuy gian xảo nhưng lại rất sợ chết, dù không biết lời của tiểu tử trước mặt là thật hay giả thì gã cũng không dám manh động.

Biết đối phương thật sự sợ hãi, Tiểu Hắc liền chìa cành ô liu ra tiếp lời:

- Yên tâm đi, ta cũng không có ý định lưu ngươi cả đời.

Một khi không cần thiết nữa, ta sẽ đem giải dược toàn bộ giao cho ngươi.

Ngoài ra, nếu ngươi làm cho ta hài lòng, ta cũng không ngại đem cho ngươi vài chỗ tốt mà ngươi không tưởng tượng được đâu.

Lại là câu nói này! Khi ở quán ăn các ngươi cũng nói cho ta chỗ tốt, rốt cuộc ta đây bị hù mất mật mà chẳng thấy được tí lợi ích gì.

Mà thôi, chỉ cần có được tự do và giải dược, hắn ta đã mãn nguyện lắm rồi, làm gì mong mỏi sẽ nhận được ân huệ nào khác nữa chứ.

Rất nhanh hiểu được hoàn cảnh của mình, hắn vội cúi người xưng thần ngay:

- Công tử người có gì sai xử cứ ra lệnh cho tiểu nhân.

Tiểu nhân nhất định sẽ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.

Trước biểu hiện như chó vẫy đuôi của họ Tương, Phiêu Vũ Khang lẫn Mộc Bình đều tỏ thái độ khinh bỉ.

Đây chính là sự khác biệt lớn trong tư duy dùng người của họ và Tiểu Hắc.

Kẻ trung dũng có thể làm tướng tiên phong, giữ vị trí chủ chốt.

Kẻ gian giảo, biết ứng phó lại phù hợp vị trí ám quân, chuyên thực hiện những nhiệm vụ đen tối bí mật.

Một người muốn thành công không thể thiếu được hai quân cờ đó trong tay của mình.

Càng là ngươi thích chơi mưu kế như Tiểu Hắc, ám quân lại càng giữ vai trò quan trọng.

Nếu kỹ lưỡng quan sát, mọi người sẽ nhận ra Tương Hoàn chỉ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi.

Ở độ tuổi này đạt được hoàng cấp tu vi cũng không có gì quá xuất chúng.

Có điều ai nấy đều quên mất Yên quốc thiếu thốn tài nguyên, càng không có công pháp gì cao thâm.

Một tên cầm đầu Tinh Hoa...khụ khụ một tiểu môn phái vô danh lại đột phá hoàng cấp được chứng tỏ tư chất của gã ta không hề tệ hại.

Ngược lại, Tiểu Hắc tin tưởng, nếu có đan dược của nó và võ học cao thâm truyền thụ thì Tương Hoan sẽ lột xác trở thành một cao thủ lợi hại.

Dĩ nhiên, để được Tiểu Hắc ra tay, tên này phải chứng minh được giá trị và lòng trung thành của mình trước đã.

Ý tưởng về một đội quân trong bóng tối ngày càng mạnh mẽ trong suy nghĩ của Tiểu Hắc, dù là tu tiên giả thì nó cũng không thể làm mọi việc.

Càng không nói đến tu vi hiện tại của nó vẫn như rùa bò, tiến triển chậm đến đáng thương.

Tiếp theo là phần bàn bạc kế hoạch tác chiến.

Do không thể liên lạc vào bên trong Mạc Kiếm Môn nên biện pháp tốt hiện tại là để Tiểu Hắc đi tiên phong âm thầm tiền nhập.

Cách này có một chút rủi ro nhưng không quá lớn bởi vì khả năng đυ.ng đầu phải cao thủ Huyền cấp là không nhiều.

Nghe nói cả một đại môn phái chỉ có một, hai cao thủ siêu việt hoàng cấp mà thôi.

Còn nếu chỉ gặp phải hoàng cấp, Tiểu Hắc hoàn toàn có thể đánh lén, một kích tất sát ngay.

Dĩ nhiên, Tiểu Hắc không nói với mọi người rằng nó có thần thức.

Do bản thân tinh thần lực của nó đã mạnh mẽ vượt xa tu sĩ đồng cấp, lại thêm tu luyện Tinh Thần Quyết nên phạm vi thần thức của nó có thể lên đến hơn chục trượng.

Với ưu thế này, việc dễ dàng phát hiện ra bẫy rập hay kẻ địch là tương đối dễ dàng.

Thậm chí, trong bóng tối, nó ngược lại mới là kẻ chiếm ưu thế tuyệt đối, chính là con thú săn mồi đáng sợ mà đám cao thủ Chân Võ Môn kia chỉ là những con cừu non tội nghiệp.

- Ngươi nói rằng Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái không biết dùng cách gì liền phong tỏa được chân núi Kiếm Sơn.

Bất cứ kẻ nào đến gần đều mất mạng sao?

Tiểu Hắc nghe được thông tin từ Tương Hoàn liền lâm vào trầm tư một lúc.

Sau đó, nó vẫn quyết đoán lên đường.

Cho dù đầm rồng hang hổ thì nó vẫn phải đi cứu người, nếu thật sự vượt quá khả năng thì Tiểu Hắc sẽ tìm cách khác.

....................................

- Khụ khụ

- Chưởng môn, người có sao không?

Một vị lão giả đang nằm trên giường ho kịch liệt, nhìn thần sắc tái nhợt của ông ta thì thương thế rõ ràng không bình thường.

Ông ta chính là Trương Bất Phàm là chưởng môn đời thứ mười sáu của Mạc Kiếm Môn, tu vi huyền cấp sơ kỳ, sáu mươi hai tuổi.

Thuở còn trẻ, với tư chất hơn người, ông ta đã tung hoành giang hồ Yên quốc vô địch thủ.

Nếu không phải cả đời ông ta đặt trọng tâm vào việc nghiên cứu kiếm đạo mà chỉ chú tâm vào tu luyện thì có lẽ đã không dừng lại ở chỉ Huyền cấp.

Dẫu vậy thì với kiếm thuật lợi hại của của mình, trong đồng cảnh giới không có bao nhiêu người có thể sánh được với ông ta cả.

Dù là người Chân Võ Môn song Trương Bất Phàm luôn bày tỏ lòng tự tôn dân tộc, sẵn sàng đứng ra khi quốc gia nguy nan.

Trước kia, khi nước Yên vẫn còn bình yên, vị chưởng môn Mạc Kiếm Môn này vẫn giữ thái độ trung lập không can thiệp vào tranh đấu giữa ba phe thủ tướng, quân đội và Trữ gia.

Đến khi họa ngoại xâm xuất hiện, lão nhân thất tuần liền đứng ra định triệu tập các phái còn lại liên thủ kháng địch.

Đáng tiếc, kế hoạch của Trương Bất Phàm chưa đi đến đâu thì Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái lại quay đầu nối giáo cho giặc, còn ra sức chiêu dụ Mạc Kiếm Môn cùng lên chung một chiếc thuyền với bọn họ.

Kết quả sau đó thì ai nấy cũng rõ, Trương Bất Phàm thẳng thừng từ chối lời chiêu hàng, còn ra lệnh trục xuất sứ giả cùng với lời lẽ mắng chửi thậm tệ.

Đã không cùng chiến tuyến, hai phái kia làm sao có thể trơ mắt nhìn Mạc Kiếm Môn hỗ trợ cho quân đội nước Yên.

Thế là chỉ vài hôm sau, hai chưởng môn của Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái dựa trên âm mưu đã tính toàn từ trước liền ra tay ám toán với Trương Bất Phàm cùng nhiều trưởng lão khác của Mạc Kiếm Môn.

Nếu chỉ có thực lực của hai phái thì cũng không dễ gì hạ được môn phái xưng hào mạnh nhất nhì trong Ngũ Hợp Phái.

Không nghĩ đến trận chiến lại có thêm sự tham gia của vài tên cao thủ bí ẩn, dưới tình huống bất ngờ đã khiến cho phía Mạc Kiếm Môn trở tay không kịp, bị tổn thất nặng nề.

Nhất là Trương Bất Phàm một mình chống lại hai gã đồng cấp lại còn bị kẻ khách đánh lén, thân chịu trọng thương.

Rất may nhờ có đại trưởng lão và Dực Vũ tả xung hữu đột đánh lui được cường địch, nhưng với tình thế bất lợi thì môn phái chỉ e là không thể chống cự thêm một đợt tổng tiến công tiếp theo.

............................................

Trên đường tiến về Kiếm Sơn, dưới thính giác và thị giác nhạy cảm lẫn thần thức mở rộng tối đa, Tiểu Hắc đã hữu kinh vô hiểm vượt qua mấy chục dặm đường rừng mà không gặp trở ngại nào cả.

Vừa đến chân núi, nó mới chân chính cảm nhận được sự hiện diện đông đảo của kẻ địch.

- Màn sương mờ này rất không bình thường.

Tuy là mùa đông, sương mù xuất hiện không có gì là lạ nhưng do đã có cảnh báo của Tương Hoàn nên Tiểu Hắc rất cẩn thận với bất cứ thứ gì gặp phải.

Thậm chí, tiểu tử này còn không phút giây nào cởi bỏ lớp phòng hộ bằng linh lực của mình.

- Là...!khói độc

Vừa thử chạm nhẹ vào mà sương, Tiểu Hắc liền phát hiện ra ngay đây là một lớp sương độc lợi hại.

Nếu không có tu vi cao cường chống đỡ thì e rằng vừa tiếp xúc với sương độc thì người đó sẽ tử vong ngay lập tức.

Ngược lại nếu là hoàng cấp cao thủ thì có thể chống đỡ một hai, qua một thời gian không có thuốc giải thì họ cũng phải ngã xuống.

Suy cho cùng con người có nội khí võ đạo thì vẫn chỉ là phàm nhân, không thể kháng lại độc tố như tu tiên giả được.

Do đó, Tiểu Hắc đã hiểu lý do vì sao nhiều người muốn chạy đến Kiếm Sơn để mưu lợi đều chết bất đắc kỳ tử, không một kẻ nào trở về được.

- Thú vị, Thanh Hà Môn và Hổ Lưu Phái lại biết dùng độc hay sao?

Ánh mắt Tiểu Hắc lóe lên như có điều suy nghĩ.

Không lâu sau bóng dáng nó lại biến mất, Tiểu Hắc tiến vào bên trong màn sương ghê rợn mà không có chút trở ngại nào.

Tí độc tố này không thể nào gây khó dễ cho nó được.

Theo như Diệp Thanh Hàn giảng giải thì muốn đầu độc được tu tiên giả cần phải dùng độc dược đặc chế bởi linh thảo.

Còn những loại độc thông thường của thế nhân thì chắc chỉ có thập đại kỳ độc trong bách độc bảng mới có thể ảnh hưởng đến Luyện Khí Kỳ mà thôi.

- A lô, sư huynh tạm thời cứ án binh bất động.

Mọi việc chờ tín hiệu của đệ.

Lấy bộ đàm ra thông báo cho Mộc Bình, Tiểu Hắc nhìn những bóng đen oán linh đang bao vây xung quanh của mình nở một nụ cười nhạt.

Hai tay của nó vung liên liền xuất hiện hai quả cầu lửa nhỏ, tiếp sau đó trong làn sương chỉ còn nghe vài tiếng xèo xèo như thứ gì bị nướng chín.

Có cả oán linh, đồng nghĩa với pháp sư cũng hiện diện ở Kiếm Sơn.

Tiểu Hắc xem chừng để tiêu diệt được Mặc Kiếm Môn, kẻ địch đã tung không ít con bài của mình ra.

Chỗ này không thể ở lâu, khi oán linh bị diệt thì chủ nhân của chúng sẽ nhanh chóng cảm nhận được.

Tiểu Hắc muốn cứu người chứ không phải đánh nhau, nên nó dùng hết tốc lực có thể nhắm một hướng lao đi thật nhanh.

Ngay sau khi Tiểu Hắc rời đi được thời gian một chén trà, trong một trướng liều, một tên mặt đồ đen sắc mặt âm trầm.

Ánh mắt của hắn lúc đầu biểu hiện sự kinh ngạc rồi tiếp theo là giận dữ, ngay cả cốc rượu trên tay của hắn cũng bị bóp nát.

Những kẻ đang ngồi cùng bàn với hắn ta đều khó hiểu nhìn nhau, bình thường tên áo đen kia cứ như thây ma biết đi, không chút biểu cảm nào.

Sao hôm nay hắn lại tỏ ra tức giận như thế?