Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 100: 100: Từ Chối Hợp Tác

- Việc này hình như cũng không liên quan gì đến ta cả.

Hai vị ca ca các ngươi cứ tiếp tục trò chuyện đi, ta ăn no rồi.

Cho dù có dính dáng đến Trữ gia thì Tiểu Hắc cũng không muốn mình bị hai tên thương nhân con này lôi kéo.

Nghĩ thế nào nó cũng không cảm thấy thoải mái, chỉ một bữa ăn thôi mà cũng muốn tính kế tiểu ca ta sao?

- Đừng, đừng.

Tiểu Hắc lão đệ, ngươi sao chưa gì đã muốn nói lời từ biệt rồi.

Chúng ta vẫn chưa hảo hảo trò chuyện với nhau mà.

Tống Tiểu Cường thấy Tiểu Hắc có ý muốn rời khỏi thì tái mặt, hắn vội vàng cười xòa muốn xoa dịu đối phương.

Có điều, ánh mắt Tiểu Hắc vẫn lạnh như băng, nó hừ nhẹ nói:

- Tống thiếu gia, ta thật cảm tạ thịnh tình bữa ăn này của ngươi.

Tuy nhiên, ta không có hứng thú gì với mâu thuẫn giữa hai gia tộc các ngươi và Thẫm gia, lại càng không muốn tham dự vào.

Tiểu Hắc nghiêm mặt lại từ chối, ý tứ rõ ràng.

Chỉ là con hàng Tiểu Cường vẫn cố gắng thuyết phục:

- Tiểu Hắc lão đệ, lão ca đây cũng là muốn đem chuyện tốt đến cho ngươi thôi.

Chí ít ngươi cũng nên nghe ta trình bày đã chứ.

Nghe con buôn trình bày? Ngươi tưởng ta là đứa trẻ nhỏ tuổi chưa trải sự đời à? Tiểu Hắc âm thầm cười lạnh, nó khoanh hai tay lại nói:

- Được thôi, Tống thiếu cứ nói xem.

Ta cũng muốn biết một tiểu oa đầu như ta có cái gì khiến một đại nhân vật như người phải hạ mình tốn hết miệng lưỡi như vậy.

- Tiểu Hắc thiếu gia, ngươi đừng nóng nảy, ta sẽ nói rõ cho ngươi hiểu.

Tống Tiểu Cường thở ra một hơi, tên tiểu tổ tông này thật là khó giao lưu quá đi nha.

- Để trù tính cho kế hoạch lần này, hai nhà Tống Vân chúng ta từ rất sớm đã huy động một lượng lớn tiền mặt.

Ngươi cũng biết Vạn Kim đấu giá hội là nơi chỉ nhận tiền, không nhận các tài sản khác.

Họ Tống không hề giấu giếm mà bắt đầu thẳng thắn chia sẻ, hắn ta không muốn Tiểu Hắc lại càng thêm bất mãn.

- Lần này tham gia đấu giá hội có qui mô rất lớn, các người tự tin sẽ giành thắng lợi được sao? Nói trước nhé, ta không có tiền.

Tiểu Hắc cười nhạt hỏi, nó không tin tài lực của Tống Vân đủ sức cạnh tranh với những con quái vật to lớn như Trữ gia.

Còn chuyện mượn tiền ư? Các ngươi nên đi ngủ sớm thôi, trong mơ thì chuyện gì chẳng xảy ra đùng không?

- Không hoàn toàn nắm chắc, nếu chỉ một, hai vật phẩm thì bọn ta vẫn tự tin thu vào tay được.

Mập mạp Tống Tiểu Cường tự tin nói.

Kế bên Vân Giả Văn cũng góp lời:

- Chiến tranh sắp nổ ra, các thế lực đều lo lắng về tài chính.

Bọn họ sẽ không thể huy động nguồn tiền mặt lớn trong thời gian ngắn được.

Do đó, chúng ta có lợi thế nhất định.

Đừng nhìn giá trị gia tài của họ Tống đến mấy chục tỷ mà lầm tưởng một lúc họ có thể ném ra con số khổng lồ như thế.

Đa phần tài sản của một người hoặc gia tộc đều không thể qui đổi ngay lập tức thành tiền mặt được.

Ví dụ như cổ phiếu, đất đai, nhà xưởng và vô số thứ khác.

Nếu ước lượng thì giá trị rất cao nhưng không phải muốn bán là bán ngay được.

Do đó, một người cầm trong tay được một tỷ tiền lưu động có thể xem là đại gia thực thụ vì nhiều tỷ phú khác còn không thể lấy ra được con số đó.

- Giả sử các người đấu giá thành công được vật phẩm thì làm sao để tăng giá lên để kiếm lời? Các ngươi có biết nắm giữ bảo vật sẽ nguy hiểm thế nào không?

Tiểu Hắc lại tiếp tục đặt câu hỏi, nó cảm thấy mấy vị thương nhân này thiếu giác ngộ thì phải.

- Giá trị của vật phẩm đấu giá là tiền mặt nên giá trị bị hạn chế rất nhiều.

Chúng ta lại không giống đấu giá hội, có thể chấp nhận trao đổi các tài sản khác, lợi nhuận thu về sẽ không hề thấp chút nào.

Còn về mặt bảo hộ vật phẩm thì phía cha ta đã bỏ ra một số tiền lớn để thiết kế nơi cất gữ, sẽ có một đội quân đánh thuê cực kỳ lợi hại bảo vệ suốt hai mươi bốn tiếng.

Cho dù một con ruồi cũng không thể bay lọt vào được.

Vân Giả Văn vô cùng chắc chắn nói.

Kết quả y thấy Tiểu Hắc nhìn mình giống như đang nhìn kẻ ngốc.

- Ấu trĩ.

Tiểu Hắc không khách khí giễu cợt một cái khiến họ Vân đỏ mặt tức giận.

Cũng may Tống Tiểu Cường đã nhanh tay giữ bạn mình lại, hắn ta nhìn Tiểu Hắc rồi thành thật nói:

- Tiểu Hắc thiếu gia, Vân thiếu có chút kích động, ngươi đừng chấp nhất.

Ta đây chính là nhìn trúng vào thực lực của ngươi nên mới muốn cùng ngươi và Mộc gia hợp tác.

Chúng ta bỏ tài lực, các người hỗ trợ về nhân lực.

Còn về lợi nhuận....

- Ta từ chối

Không đợi đối phương nói hết câu, Tiểu Hắc đã ngăn lại, dứt khoát lắc đầu.

Nó từng nghe nói thương nhân rất thích mạo hiểm, cơ mà lần này có vẻ bọn họ mạo hiểm hơi quá rồi.

Các người đang tự đi tìm đường chết đấy biết không.

- Tống thiếu, Vân thiếu, hai người còn chưa biết cao thủ chân chính khủng bố đến thế nào đâu.

Đôi khi cũng nên hành thiện tích đức, Tiểu Hắc cảm thấy nó cần phải giúp đỡ hai con hàng thiếu kiến thức này cảm ngộ một chút thế nào là thế giới rộng lớn.

- Tiểu Hắc thiếu gia, ngươi cũng đừng xem thường bọn ta đi.

Ta biết được sự tồn tại của cao thủ nội khí, hộ vệ của cha ta là một cao thủ nội khí hàng thật giá thật.

Lão ta từng nói, cao thủ nội khí cũng là con người, một đội đặc vụ phối hợp tốt là có thể tiêu diệt được.

Vân Giả Văn hùng hồn đáp lại.

Không phải chỉ là cao thủ võ đạo thôi sao, là nhân loại thì không thể miễn dịch với súng đạn được.

Đó là còn chưa nói đến mấy loại hàng nóng có sức sát thương như bom mìn hay tên lửa nữa đấy.

- Được rồi, nếu các ngươi đã có niềm tin đến thế thì ta cũng không còn gì để nói.

Khuyên can thật lòng mà đối phương không tin thì Tiểu Hắc cũng lười quản.

Giữa nó và hai gã trước mặt chỉ là bèo nước gặp nhau, không phải bằng hữu gì thâm giao.

Cho nên nó không có nghĩa vụ phải lo lắng đến an toàn của tên kia.

Một đội quân thật sự có thể tiêu diệt một cao thủ hoàng cấp ư? Trên lý thuyết là vậy, nhưng mà cao thủ hoàng cấp cũng không phải kẻ không có não mà đưa đầu ra để đạn bắn.

Nếu cao thủ nội khí sử dụng cách đánh lén thì e rằng một tiểu đội đặc nhiệm sẽ chẵng thể làm gì được hắn ta cả.

Đấy là chưa nói đến cao thủ hoàng cấp hậu kỳ, đến cấp độ đó thì bao nhiêu quân mới đủ vây ráp và mài chết được đối phương đây.

Tiểu Hắc không muốn tiếp tục nhiều lời, phất tay chào từ biệt rồi ung dung định ra về.

Tống Tiểu Cường muốn nói gì đó lại bị Vân Giả Văn cản lại:

- Cường Cường, ngươi đường đường lại đại thiếu gia nhà họ Tống.

Sao cứ phải cầu cạnh tên tiểu tử đó cho bằng được.

Trong mắt Vân thiếu, Tiểu Hắc chỉ là một đứa nhóc, có lợi hại mấy cũng có hạn.

Cho dù y đã được Tiểu Cường kể lại một số sự tích như việc xảy ra ở biệt thự của Khang Hiên.

Nhưng như thế thì đã sao? Rất có thể đó là một câu chuyện được thêu dệt bởi tên họ Khang kia.

Trong lúc lộn xộn thì ai mà còn tinh thần quan sát được tình huống chính xác cơ chứ.

Mục đích của y đến đây cũng chỉ xem thứ có thể móc nối với Mộc gia phía sau lưng Tiểu Hắc hay không thôi.

- Ta...

Xưa nay, Tống Tiểu Cường luôn tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.

Hắn ta cảm thấy Tiểu Hắc không hề tầm thường, nếu có thể lôi kéo được đứa trẻ này chính là một trợ lực cực lớn.

Nghiên răng một cái, Tiểu Cường quyết định cố gắng thuyết phục Tiểu Hắc thêm một lần nữa.

Hắn ta nhanh chóng đứng dậy định đuổi theo đối phương, ngay khi vừa mở cửa thì đã nghe tiếng ồn ào của một đám khách nhân và chủ quán.

May mắn là Tiểu Hắc vẫn chưa rời đi, nó đang đứng một bên làm quần chúng ăn dưa hóng chuyện.

- Quý khách, phòng vip duy nhất của chúng tôi chỉ nhận đặt hẹn trước.

Hôm nay, Cường thiếu gia đã bao trọn, xin các vị hãy chọn một ngay khác.

Hoặc các vị có thể dùng thử các loại thịt nướng bổn quán ở sảnh ngoài.

Ông chủ của quán thịt nướng rất lịch sự xin lỗi một đám thanh niên nam nữ.

Quán ăn của ông ta hơn chục năm đều là khách hàng đặt hẹn rồi cửa hàng sẽ nhập các loại thịt tươi mới nhất về để hoàn thành các khâu chuẩn bị.

Chính vì công đoạn cầu kỳ thủ công nên quán chỉ có đúng một phòng vip duy nhất, và nhất định phải đặt hẹn trước.

Đó là qui định bắt buộc mà thực khách quen nào cũng biết.

Tiếc là đám thanh thiếu niên kia lại tỏ ra không hiểu chuyện, còn ăn nói rất càn rỡ.

- Hôm nay bọn ta nhất định muốn ăn tại phòng vip, ngươi mau kêu tên thiếu gia gì đó cút ra ngoài.

Một tên thanh niên tầm khoảng hai mươi tuổi hung hăng quát lớn.

Thái độ của gã ta khiến cho ông chủ khó xử mà ngay cả nhiều thực khách khác cũng nhíu mày lắc đầu.

Riêng Tống Tiểu Cường thì sắc mặt lại càng không được tốt đẹp, tên kia dám nói cho hắn ta cút ra ngoài.

Là một phú nhị đại nổi tiếng, ở Huyền Kinh này có mấy người dám nói với hắn ta như thế chứ.

- Các ngươi nói ai cút ra ngoài hả?

Tính khí Tiểu Cường rất nóng, hắn ta vừa đi tới vừa lớn tiếng hỏi.

Phía sau hắn, hai tên hộ vệ có tu vi nhân cấp đỉnh phong đi sát theo sau.

Hai gã này vẫn luôn túc trực bên ngoài phòng vip, là hộ vệ cận thân của Tống Tiểu Cường.

Tên thanh niên thấy Tiểu Cường hùng hổ xông tới thì nở một nụ cười khinh bỉ, giọng điệu cao ngạo đáp lại.

- Ồ, hóa ra ngươi là cái tên đã giành mất phòng vip của chúng ta hôm nay à?

- Đúng, là Tống Tiểu Cường tao đặt thì sao? Tụi mày còn không biết đại danh của tao sao? Khôn hồn thì mau biến khỏi đây, nếu không thì đừng trách tao hung dữ.

Đối với đám thanh niên chưa ráo máu đầu, Tiểu Cường không hề hiền lành như vẻ bề ngoài.

Tống thiếu gia hắn tại thủ đô chính là một tay ăn chơi có tiếng, hắc bạch lưỡng đạo cũng phải kiêng nể.

Thế mà giờ lại bị một đám nam nữ mới lớn xem nhẹ, sỉ nhục như vậy làm sao mà dễ dàng bỏ qua được.

Đồng thời, Tống thiếu gia cũng muốn thể hiện một chút trước mặt Tiểu Hắc.

- Haha, cười chết ta rồi.

Tốt, tốt, để tao xem mày làm cho tụi tao biến đi bằng cách nào.

Thanh niên kia cùng với đồng bọn của mình dường như nghe thấy chuyện gì tức cười vô cùng nên cả đám đều cười ngả nghiêng, còn ra sức thách thức nữa chứ.

- Lôi Báo, ngươi ném hết bọn chúng ra khỏi quán cho ta

Ra hiệu cho một trong hai cận vệ đứng sau mình, Tiểu Cường không muốn đấu võ mồm, làm vậy sẽ mất hình tượng của hắn.

- Vâng

Tên cận vệ tên Lôi Báo đáp một tiếng rồi mạnh mẽ bước đến, nhìn cơ thể gã to lớn đầy khí lực khiến cho ai nấy đều trầm trồ.

- Đám thanh thiếu niên kia gặp rắc rối rồi, trêu vào Tống thiếu gia.

Bọn chúng không biết nhà họ Tống giàu có thế nào sao trời?

- Ngựa non háu đá, nhìn tên hộ vệ bên cạnh Tống thiếu gia kìa.

Cơ bắp cuồn cuộn, chỉ cần một tay thôi cũng đủ giải quyết cả đám người kia

- Thật là đáng sợ, chúng ta có nên báo cảnh sát không nhỉ?

Quần chúng ăn dưa đến là thoải mái.

Riêng Tiểu Hắc đứng một góc thì đang cười lạnh một mình.

- Ý trời a.

Không phải các ngươi không ngại cao thủ Chân Võ Môn ư? Vậy thì nếm trải thử một lần cho biết hắc hắc.

Tiểu Hắc không nghĩ đến vừa ra đến cửa lại thấy một đám thanh thiếu niên nam nữ mang theo tu vi hoàng cấp đang cãi nhau với chủ quán.

Đội hình này không phải giống như hai gia tộc Trần Liễu đó sao, xem ra số lượng gia tộc từ Triệu quốc đến tham gia đấu giá hội thật không ít.

Bình thường ra đường gặp được một tên nhân cấp tu vi đã là hiếm thấy rồi, bây giờ đến một quán ăn không có gì nổi bật cũng đυ.ng phải hoàng cấp.

Đúng thật là thú vị, xem ra những ngày sắp tới Huyền Kinh sẽ có gió bão nổi lên, phong vân hội tụ a.

- Cậu trai trẻ, đắc tội rồi.

Lôi Báo khuôn mặt lạnh tanh, tiến đến trước người của thanh niên kia rồi lấy tay chụp lấy tay đối phương.

Mục đích của gã chỉ đơn thuần là muốn ném từng tên ra ngoài, cho bọn họ một chút giáo huấn nhẹ.

Chỉ là không ngờ tới, gã vửa chạm vào người tên thanh niên thì sắc mặt đại biến, đôi mắt trừng to hoảng hốt.