“Chuyện gì a?” Ta hỏi . Bởi vì hiện tại thắt lưng đã thư thái, vì thế tâm tình của ta cũng không còn khó chịu , bởi vậy, ta quyết định không truy cứu nha đầu suýt thì hại ta gẫy lưng , thừa dịp đang hảo tâm thì nên quan tâm một chút .
Đương nhiên, trang phục hiện tại của ta —— trường bào thanh sắc bằng tơ lụa, tóc cũng dùng một dải dây buộc thanh sắc mềm mại , nhìn một cái liền có thể gọi ta là “ công tử” , khiến lòng ta rất vui , cũng chỉ vì một nguyên nhân nho nhỏ đó thôi
“Ta không trộm của họ , bọn họ lại ép ta nói chính ta lấy trộm … Còn muốn đem ta bán vào kĩ viện … Van cầu ngươi … Van cầu.. Cứu cứu ta…” Nước mắt từng giọt rơi xuống, lại bị tiểu cô nương lau đi , nhìn kĩ cũng là một tiểu nữ hài xinh đẹp thanh tú động lòng người .
Một tiểu cô nương xinh đẹp, khả ái như thế mà khóc cầu ngươi bang trợ , ta chắc ngươi cũng không thể cự tuyệt nha
Nhưng mà ta cự tuyệt , ta rất sợ rắc rối , không thể vì nàng đẹp hay đáng thương mà có thể động lòng , mà nhìn nha đầu này , nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là một cô nương đoan chính mà thôi .
Ai… Thực sự rắc rối a, ta thật muốn một cước đá bay nàng đi , nhưng không thể làm hỏng hình tượng nha .
“Vật kia của bọn họ bao nhiêu tiền ?”
“Cát tường ngọc nhà ta là bảo vật vô giá , là cha ta mang về từ Ba Tư …” Người phía sau cũng đuổi theo đến kịp , mười tám hán tử vây quanh chúng ta thành một đoàn , xoa thắt lưng, vẻ mặt kiêu ngạo. Đầu lĩnh chính là một thiếu niên coi như thanh tú , mặc một thân bạch y, vẻ mặt hắn tức giận nói về vụ ngọc gì đó kia .
Cũng không biết bị cái gì ảnh hưởng, bạch y thiếu niên kia còn ra vẻ một võ lâm thiếu hiệp , phong độ cũng có thể tính là khá ổn , bất quá… Ta nói tiểu huynh đệ, ngươi cảm phiền có thể đừng mặc đồ trắng hay không ? ! Người ta mặc đồ trắng thật sự phiêu dật tiêu sái , còn ngươi a , ngươi mặc đồ trắng , thật giống như cái khăn lau nha !
“Ngươi nói cho ta biết bao nhiêu tiền thì được .” Ta rốt cuộc cũng phải cất miệng hỏi cái “ bảo vật quý “ kia giá trị bao nhiêu .
“Ngươi hãy nghe cho kỹ, kiện cát tường ngọc giá trị hai lượng vàng !” Thiếu niên ra vẻ đắc ý , một bộ dễ hù chết người .
Nói thật, ta cũng bị kinh hách rồi , hai lượng vàng đã bảo vô giá? ! Ta đây trên chân có ngũ long hoàn , lại thêm ngọc chuông “ đông lạnh hạ ấm “, có thể nói rằng hai thứ đó có giá trị bằng cả một địa cầu hay hơn cả ngân hà a ? !
Cái gì chứ !
“Nếu quý giá như thế, vị công tử này hẳn là cho người trông coi rất cẩn thận a ?” Ta cười tủm tỉm hỏi, phát hiện đối phương đang lăng lăng nhìn về phía sau ta , ta quay đầu —— vừa lúc thấy hàn quang trong mắt Mặc chợt lóe…, ha ha, người này cư nhiên bị Mặc làm cho ngây người
Không có biện pháp, ta chỉ hỏi một lần , hắn có nghe hay không vốn không quan trọng
“Đó là đương nhiên.” Hiển nhiên, cái này hắn trả lời theo phản ứng .
“Đã như vậy, bên cạnh ngươi sẽ có nhiều bảo tiêu, một nữ tử yếu ớt như thế này sao có thể trộm đi được a ?”
“Cái này… Ách… Bản thiếu gia lớn lên anh tuấn , vì thế nàng ta đòi bồi rượu ta , lại thừa cơ ở trên người ta trộm đi !”
Thiếu niên nói có vẻ rất sảng khoái anh hùng nhưng mà nhìn kĩ cũng thấy hắn là giả vờ a .
“Nga, như vậy a!” Ta cười, cúi đầu hỏi cô nương vẫn đang ôm lấy chân ta , rồi nhìn thiếu niên “Vậy có ai thấy cô nương này trộm hay không ?”
“… Ta ta… Nhất định là… Nhất định là nàng trộm !”
“Vậy ngươi xuất ra chứng cứ cái a.”
“Ta… Ta…”
“Ta cái gì mà ta, chứng cứ không có thì đừng nói lung tung!”
Ta chỉ vào mũi hắn rống : “Không nên chạy lung tung rồi đánh mất lại đổ cho người khác ! Ngươi có biết hay không hành vi như vậy rất không đạo đức! Cha ngươi , nương sịnh hạ ra ngươi , dạy dỗ ngươi không phải để người tự làm mất thì đổ oan cho người khác ! Hảo hảo ngẫm lại có đúng hay không mình vô ý đánh mất lúc nào ! Đừng ở chỗ này loạn vu hãm người khác, ăn có thể bậy nhưng nói không thể loạn a ! Chúng ta những … quần chúng xung quanh thấy sẽ rất rõ a ! Ngươi làm chuyện xấu chẳng lẽ không ai biết ! Không nên đem tội của mình đổ cho người khác ! Dám làm dám chịu ! Ngươi tốt nhất nên về nhà báo lại ngọc đã mất ! Hài từ thành thực sẽ được cha nương tha thứ ! Ngươi vẫn là nhanh nhanh về nói cho cha ngươi nha !”
Hô ——
Mệt chết ta, có chút mà nói thiệt nhiều …
Tên bị ta mắng có chút ngốc lăng , sau đó xoay người chạy mất .
Mà ta, thiếu chút nữa cười đến nội thương.
Đột nhiên hảo hoài niệm, nhớ kỹ kiếp trước tại cái thế giới kia , không cẩn thận đυ.ng vào người hoặc làm ra chuyện gì sai , nếu đối phương là người xa lạ , ta sẽ lớn tiếng dọa nạt khiến đối phương chạy mất .
Đi tới thế giới này ở hoàn cảnh lạ lẫm, cái gì cũng không hiểu , cái gì cũng không biết , nơi chốn cẩn thận, sợ sẽ đắc tội với người khác , rất nhiều tính cách bị mình giấu đi , hiện tại có nhiều thứ đã quên a.
Hoàn cảnh, luôn luôn cải biến một người .
“Tiếu nhi …” Mặc nhìn ta, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi… Ta sao chưa bao giờ biết Tiếu nhi nhà ta lại có thể nói như thế nào …”
Ta oai đầu nhìn Mặc cười, “Ta như vậy không tốt sao ?”
“Điều không phải.” Mặc ôm lấy ta , mang ta hướng tửu lâu đi đến, “Tiếu nhi như vậy rất hảo .”
“Ha hả, ta…”
“Tiểu công tử… Ta…”
Một thanh âm phía sau cắt đứt lời ta đang muốn nói , quay đầu lại , tiểu cô nương kia một bộ nhăn nhó đi theo phía sau , ta có dự cảm, người này sẽ là một phiền phức!
Đại phiền toái!
“Ngươi nên về nhà nha , một nữ hài tử ra ngoài chạy loạn sẽ không tốt , ngày hôm nay may là gặp ta , con người của ta rất mềm lòng , cho nên mới ra tay giúp ngươi, nếu không phải ta, ngày hôm nay ngươi sẽ ra sao thì ngươi cũng biết , chuyện hôm nay còn có thể nói lý , nhưng sau đó ngươi còn chạy loạn , gặp mấy loại chuyện rắc rối hơn thế này thì sao , vì thế ta nghĩ ngươi vẫn cứ ở nhà thì an toàn hơn , như vậy người khác cũng không thể khi dễ ngươi , vì vậy nhanh về nhà nha ! Đừng để mấy người lúc nãy lại quay lại tìm người khi dễ , ta sẽ không giúp ngươi nữa đau , chúng ta còn có việc, đi trước, xin lỗi không tiếp được!”
Sau đó kéo Mặc đi vào tửu lâu .
“… Ta … nhà ta a … Ta… Ta cùng cha đi ra ngoài tìm thân, kết quả ở chỗ này lạc mất … Ta…”
Ngươi lớn như thế mà còn đi lạc , ngươi có phải trư hay không nha !
Nhớ lại nội dung như vậy có ở bộ phim trước ta xem , nhưng ta cũng không tâm tình đi thu lưu nàng , sau đó lai nói cái gì “Đại ân đại đức tiểu nữ không có gì báo đáp , chỉ có thể lấy thân báo đáp” , báo đáp thì cũng chỉ có thể báo trên giường của Mặc nhà ta a .
… Báo đáp ta trên giường thì ta cũng không có hứng thú .
Ta cho rằng sự tình cứ như thế kết thúc. Người ta thường nói “Nhân sinh luôn luôn tràn ngập điều ngoài ý muốn!” những lời này thực sự rất có đạo lý.
Chúng ta chơi một ngày đêm, dự định quay về Mạn Đà sơn trang, lại thấy một người nhảy ra … Được rồi, ta nói, hắn từ trên cây nhảy xuống mới đúng , cầm trong tay một cây đảo sáng chóe , trên mặt che vải đen , hét lớn một tiếng nói chúng ta không được đi .
Lúc đó có thể tránh đi , chỉ là bởi vì đối phương thực sự quá yếu , Vì thế ta đang tính toán nên làm gì … Ách, Có vẻ hắn định xông lên chém ta . Sau đó ngoài ý muốn xảy ra ——
Chúng ta đều biết tiểu cô nương kia vẫn đều đi theo chúng ta, bởi vì nàng không chịu đi , nên cứ coi như người vô hình mà cho đi theo . Thế nhưng hiện tại nha đầu này lại nhảy ra , phi thường vĩ đại chắn trước mặt ta, sau đó cũng phi thường vĩ đại bị chém trúng vai , phát sinh một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa——
“A ~~~ ”
Ta nhăn mặt .
Ta nói tiểu thư, ngươi yếu như thế mà cũng muốn làm người hùng a !
Quả nhiên phiền phức a!
Đại phiền toái! !