Sính Kiêu

Chương 195

Thời gian tổ chức hôn lễ được định vào nửa năm sau.

Lý do đầu tiên của việc chọn ngày như vậy là việc tu chữa tòa nhà cổ của dòng họ Hạ cần có thời gian.

Hôn lễ của họ sẽ được tổ chức trong tòa nhà cổ Hạ gia, đồng thời sau khi cưới thì hai người cũng sẽ ở tại nơi này luôn.

Đây là đề nghị của Tô Tuyết Chí.

Tòa nhà cổ kia để hoang đã nhiều năm, cộng thêm kiến trúc chủ thể, niên đại xa xưa, thực ra bây giờ cho dù sửa sang lại nhưng xét về tiện nghi sinh hoạt thì cũng không thể bằng một ngôi nhà kiểu phương tây.

Hạ Hán Chử biết thói quen sinh hoạt của cô thiên về tây hóa, sợ cô bị thiệt thòi, anh cũng không có ý định cưới xong sẽ ở lại tòa nhà cổ này mà dự tính mua một căn nhà kiểu phương tây ở trong tỉnh thành, nếu như cô thích thì sẽ cải tạo thêm là được.

Nhưng cuối cùng lai bị cô bác bỏ luôn.

Cô nói cô rất muốn sinh sống ở tòa nhà cổ Hạ gia, bởi vì “đó là nơi mà anh đã sinh ra và lớn lên”.

Hạ Hán Chử rất cảm động, vì để cho cô được sinh hoạt thoải mái, anh đã mời kiến trúc sư tiến hành tu sửa lại nội thất bên trong tòa nhà dựa theo thói quen sinh hoạt của cô.

Ngoài sự chuẩn bị về “phần cứng”, một lý do nữa là anh cũng cần thời gian để thực hiện những việc cần làm trước.

Mặc dù hiện tại anh đã kiểm soát được nơi này, nhưng vẫn còn lâu mới đủ.

Anh cần phải mau chóng sắp xếp lại quan hệ của mấy thế lực nằm dưới sự quản lý của anh, nhằm bảo đảm không để xảy ra sai sót nào.

Ngoài ra, sắp xếp lại biên chế quân đội, cải tổ tỉnh phủ, đưa nhiều chính sách mới khác nhau vào chương trình nghị sự càng sớm càng tốt, cả quân sự và chính trị đều không thể thiếu, phải nói việc bận bù đầu luôn.

Dù là anh có phụ tá giỏi để chia sẻ, nhưng bản thân anh vừa mới bắt đầu, hiển nhiên là không thể vắng mặt được.

Thời gian nửa năm thành thực mà nói là eo hẹp.

Từ chủ quan mà nói, thời gian với anh là quá dài, nhưng thực sự cầu thị, đây là thời gian nhanh nhất anh có thể làm tốt cho việc chuẩn bị kết hôn.

Chỉ là anh bận bịu, Tô Tuyết Chí cũng không kém anh bao nhiêu.

Sau khi trở về, cô vùi đầu vào nhà máy dược phẩm mà cô đang quan tâm hàng đầu.

Tầm nhìn của cậu vẫn rất xuất sắc, xưởng thuốc tìm được rất hợp ý của cô, chỉ cần cải tạo thêm một chút là được, rất nhiều thiết bị ban đầu cũng có thể tiếp tục sử dụng.

Ở đây, cô không có bất kỳ sự băn khoăn nào cả, làm những việc mình muốn làm, cảm giác siêu tốt luôn.

Cô cùng với mấy người tiến sĩ Dư mà trước đó đã được sắp xếp đến đây thực hiện các công việc như tổ chức địa điểm, bổ sung nhân viên, mở rộng thiết bị…Tất cả đều rất suôn sẻ, bận rộn tới mức ngay cả chuyện kết hôn cũng bị cô nhét vào sau đầu.

Xưởng thuốc nằm ở bên ngoài tỉnh thành, ban đầu cô còn ở tại nhà cậu, về sau thì dọn luôn tới đây, ngày đêm ngâm mình trong phòng thí nghiệm.

Chớp mắt đông đi xuân tới, yến về hoa nở, ngày cưới đúng hẹn tới rồi.

Hai người thống nhất tổ chức hôn lễ theo truyền thống kiểu Trung Quốc.

Thời gian chọn vào ngày 18 tháng này, đó là một ngày tốt lành tuyệt vời.

Theo kế hoạch định sẵn, Tô Tuyết Chí cần phải về nhà sớm trước một tuần để chuẩn bị cho các công việc hôn lễ, sau đó đợi Hạ Hán Chử tới đón dâu, đón cô về tỉnh thành thành hôn.

Tháng trước, việc tu sửa tòa nhà cổ Hạ gia đã tiến vào giai đoạn sau cùng.

Hạ Hán Chử gác mọi chuyện sang một bên tìm cô, muốn đưa cô đi xem một chút, nếu như có chỗ nào không hài lòng thì thực hiện điều chỉnh luôn, đương nhiên, đây chỉ là cái cớ, thực tế là anh đã nhiều ngày không gặp cô, rất nhớ cô.

Cách ngày kết hôn chỉ còn một tháng, anh cảm thấy thời gian dài dằng dặc, liền vin vào đó mà hẹn gặp cô.

Ai ngờ đâu cô lại nói là quá bận việc không thể đi được, muốn tranh thủ làm xong mọi việc trước khi đến ngày kết hôn, cô cũng hoàn toàn tin tưởng anh, bảo anh tự đi xem rồi xử lý, cứ thế mà đuổi người đi.

Chuyện này là Hồng Liên nói.

Ngày hôm đó bà dẫn thợ may tới muốn Tô Tuyết Chí thử đồ cưới, tận mắt nhìn thấy một màn này, khi về đã nói lại cho Diệp Vân Cẩm biết.

Hiện tại cách ngày kết hôn chỉ còn ba ngày, một đống việc cần làm, người phải gả đi là Tô Tuyết Chí nhưng mãi mà không thấy bóng dáng đâu.

Ngay tuần trước, cô vì tìm một nhà máy phù hợp có thể chế tạo thùng lên men quy mô lớn mà đã phải đi đến nơi khác.

Hồng Liên ở nhà sốt ruột chờ đợi, chờ mãi không thấy người đâu cả, sốt hết cả ruột gan, liền tìm Diệp Vân Cẩm bảo bà gửi điện báo thúc giục con gái về nhà.

Nếu không về ngay sợ là không về kịp ngày kết hôn.

Hơn nữa, nếu chú rể biết được, cậu ta sẽ nghĩ thế nào?

- …Lần trước con rể đến tìm nó muốn dẫn nó đi xem nhà cửa, nó không thèm đi, nói là bận quá, bỏ mặc con rể luôn í.

Khi đó con rể không nói gì, chỉ cười cười trò chuyện với em, nhưng em thấy rõ là con rể thất vọng lắm.

Giờ chỉ còn mấy ngày thôi mà nó còn bôn ba bên ngoài, nếu để con rể biết, sợ là không hay…

Đám cưới của con gái đang đến gần, thời gian này Diệp Vân Cẩm cũng rất bận rộn, cả ngày hết ở trong cửa hàng lại bận ở nhà.

Dù con gái miệng hứa hẹn sẽ về sớm, nhưng đến giờ này rồi mà không thấy cái bóng đâu, bà cũng sốt ruột lắm, lại bị Hồng Liên thúc giục, trong lòng bồn chồn, sợ nhỡ đâu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhỡ nhàng cả ngày trọng đại thì sao, thế thì chẳng khác nào trò cười cho thiên hạ, suy nghĩ một chút định đi tìm anh cả, bảo anh đi thúc con gái về sớm.

Đúng vào lúc này, một người làm hào hứng chạy vào nói:

– Bà chủ, nữ thiếu gia về rồi.

Chú Trung bảo cháu đến báo với bà một tiếng để bà về nhà gấp.

Hồng Liên mừng rỡ hai chân nhỏ nhảy nhót lên, cùng Diệp Vân Cẩm gấp gáp quay về Tô gia.

Diệp Vân Cẩm đi tìm con gái, đến bên ngoài phòng của cô, qua cánh cửa được mở rộng, bắt gặp cô thậm chí còn không có thời gian để thay quần áo bên ngoài, hành lý để dưới đất, mình thì ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc vùi đầu viết gì đó, hết sức tập trung.

Biết là con gái lại làm việc liên quan đến công việc rồi.

Người về kịp là tốt rồi.

Bà đứng ở bên ngoài lặng lẽ nhìn con gái một lúc, sau đó quay đầu lại ra hiệu cho Hồng Liên im lặng, đừng đi quấy rầy cô, mình cũng lặng lẽ lui ra.

Chớp mắt ba ngày đi qua, ngày hôm sau này ngày thành hôn.

Bên Hạ Hán Chử phái người truyền lời anh đã đến rồi, ngày mai đúng giờ sẽ đến đón dâu.

Con gái tìm được chồng tốt, Diệp Vân Cẩm rất hài lòng và yên tâm.

Nhưng giống như tất cả những người mẹ trên thế giới này, tối hôm nay, bà cũng thấy hơi buồn.

Bà cùng với Tô Trung kiểm tra đối chiếu lại đủ loại việc cho ngày mai, xác định tất cả đều không có sai sót gì, bấy giờ mới yên tâm.

Đêm muộn hôm nay, bà không hề buồn ngủ chút nào, ngồi một mình trong phòng, lúc đang thất thần, chợt nghe có tiếng gõ cửa rất nhẹ vang lên, đi qua mở cửa, thấy là con gái tới, tay cầm cây nến đứng bên ngoài.

– Tuyết Chí? Muộn thế này sao con còn chưa đi ngủ?

Diệp Vân Cẩm ngạc nhiên.

Con gái về đã mấy ngày nhưng cả ngày nhốt trong phòng để làm việc, nói là đang bận viết luận văn gì đó, sao lúc này lại tìm mình.

– Ngày mai là ngày vui của con, con phải nghỉ cho tốt, không thì cả người sẽ không có tinh thần, ngày mai khó coi lắm.

– Không sao đâu ạ.

Anh ấy không chê đâu.

– Tô Tuyết Chí cười, bước nhanh vào trong.

Diệp Vân Cẩm cũng cười, đóng cửa lại.

Tô Tuyết Chí đặt nến xuống, nói:

– Mọi người vì con mà vất vả quá.

Đúng là vậy, vì hôn lễ của cô mà cả nhà trên dưới đều bận tối mày tối mặt, mà bản thân Tô Tuyết Chí giống như là người ngoài cuộc, không để tâm gì cả.

Tất cả mọi việc đều có Diệp Vân Cẩm, Hồng Liên, và cả cậu Diệp Nhữ Xuyên nữa đều ôm hết làm cho cô, cô chỉ cần đợi ngày kết hôn đến là được.

Diệp Vân Cẩm cười:

– Sao khách sáo với mẹ thế.

Mẹ chỉ có một mình con, con sắp lấy chồng, cả đời chỉ có một lần, mẹ có gì vất vả đâu? Mẹ vui còn không kịp nữa ấy.

Tô Tuyết Chí không nói gì chỉ nhìn bà.

Diệp Vân Cẩm bị cô nhìn chăm chú thấy không được tự nhiên, chần chừ một lúc, nói:

– Con sao thế, sao nhìn mẹ lâu vậy?

Tô Tuyết Chí nói khẽ:

– Mẹ, mấy ngày trước Long Vương đã truyền vị trí Thủy hội cho Tam đương gia rồi.

Ông ấy sắp đi rồi, mẹ có biết không?

Mi mắt Diệp Vân Cẩm hơi động đậy:

– Sao con lại hỏi cái này? Ông ấy vất vả cả đời, toàn bộ thời gian đều sống trong chém gϊếŧ, bây giờ dỡ được gánh nặng xuống, là chuyện tốt mà.

– Hai người…về sau có tính toán gì không ạ? – Tô Tuyết Chí lưỡng lự, cuối cùng vẫn hỏi.

Hỏi xong lại nói tiếp, – Mẹ à, thực ra bố mẹ không cần phải lo lắng gì hết cả.

Đây không chỉ là suy nghĩ của mình con, Yên Kiều cũng thế.

Tối nay con tìm mẹ là muốn nói rõ với mẹ điểm này.

Diệp Vân Cẩm gật đầu:

– Lòng tốt của các con mẹ hiểu.

Các con rất tốt.

Nhưng mà bố mẹ đã ở cái tuổi này rồi, lúc còn trẻ đã thế, bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa?

Bà nói xong, thấy Tô Tuyết Chí lặng thinh nhìn mình, trong mắt lộ rõ vẻ không đành, bèn cười lên đi đến trước mặt con gái, dịu dàng vuốt mái tóc bắt đầu dài dần ra của cô, ôn hòa nói:

– Các con không cần phải quan tâm cái này.

Về sau các con mạnh khỏe, cả đời mẹ không có gì tiếc nuối nữa…

– Mẹ đoán….ông ấy cũng giống mẹ.

– Bà dừng một chút, nói.

– Mẹ à! – Tô Tuyết Chí càng xót thương cho bà, còn muốn khuyên nữa nhưng Diệp Vân Cẩm đã lắc đầu, cắt ngang lời cô.

– Tuyết Chí, làm người không thể quá tham lam, cái gì cũng muốn có cho bằng được.

Thật đó, từ giờ ông ấy không có việc gì phải lo nghĩ nữa, mẹ cũng giống vậy, như này rất tốt rồi.

Dường như là muốn giải thích thêm với Tô Tuyết Chí, cũng giống như tự nói cho mình nghe, bà dùng giọng nhấn mạnh, nói lần nữa.

Tô Tuyết Chí cũng không biết nói gì hơn.

Diệp Vân Cẩm nữ lúc còn trẻ không chỉ là người phụ có tình cảm với Đại đương gia Thủy hội, bà còn lại bà chủ cửa hàng Thiên Đức.

Giống như hai đường thẳng giao nhau, bỏ lỡ rồi, kéo dài đã quá xa, lúc muốn quay lại, phát hiện ra đã có vô số nút thắt khó gỡ.

Sự can đảm liều lĩnh, sự gan dạ dũng cảm và nhiệt huyết khi còn trẻ chỉ muốn đưa người trong lòng cao chạy xa bay kia đã không dễ dàng có thể làm lại một lần nữa được nữa.

Cuộc đời con người có lẽ chỉ như thế thôi.

Tiếc nuối, mới là mệnh đề của mãi mãi.

Ngay vào khoảnh khắc này, Tô Tuyết Chí càng phát giác bản thân mình may mắn như thế.

Cô đưa tay ra ôm lấy Diệp Vân Cẩm, nói:

– Mẹ ơi, tối nay con ngủ với mẹ nhé, được không ạ?

Diệp Vân Cẩm ngây người, lại gật đầu, – Được.

Hốc mắt bà đỏ lên, khẽ nói.

Một đêm này, Tô Tuyết Chí ngủ cùng với Diệp Vân Cẩm.

Hai mẹ con đều không phải là người hay biểu đạt tình cảm ra ngoài, tâm sự cũng không nhiều, Diệp Vân Cẩm chỉ ôm con gái, như là khi cô vẫn còn nhỏ.

Tô Tuyết Chí lần đầu tiên trong đời có một cảm giác an tâm khi có mẹ ở bên.

Cô lặng lẽ nằm bên cạnh Diệp Vân Cẩm, nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau, Hạ Hán Chử mang theo một đội ngũ đến đây đón dâu, đón cô về tỉnh thành.

Đội ngũ phô trương, hôn lễ long trọng, không từ nào có thể diễn tả được.

Buổi tối hôm đó, đoàn đón dâu nghỉ lại một tối ở Tự phủ, toàn bộ huyện thành náo động, pháo hoa rực rỡ phản chiếu khắp mặt sông.

Trên bến tàu Giang Loan, mặt nước đen kịt một mảnh.

Tối nay mọi người ở nửa thành phố đều chạy đi xem náo nhiệt, nơi đây trở nên vô cùng yên tĩnh, thậm chí lộ ra mấy phần quạnh quẽ.

Một người đứng bên bờ sông, áo xám giày vải.

Ông chắp hai tay sau lưng hơi ngửa đầu lên, ngắm nhìn pháo hoa liên tục lao vào bầu trời đêm ở phía xa, nhìn đến thất thần.

Vương Nê Thu dẫn một đám người đứng trang nghiêm phía sau lưng người kia.

Một lát sau, thấy ông quay đầu lại ngoắc mình thì vội bước nhanh tới.

Đáy mắt Trịnh Long Vương vẫn phản chiếu pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, nét mặt vương ý cười rất nhẹ, nói:

– Anh phải đi rồi.

Sau này còn gặp lại.

Trong lòng Vương Nê Thu vẫn không chịu từ bỏ, chưa hết hy vọng, tiếp tục khuyên:

– Đại đương gia, em không gánh nổi trọng trách này đâu…

Trịnh Long Vương khoát tay:

– Sức khỏe của anh đã không bằng trước, nên phó thác cho chú được rồi.

Chú không cần khiêm tốn, anh rất yên tâm về chú.

Chú càng không cần phải lo gì, về sau nếu thật sự có việc khó quyết, tìm Yên Kiều bàn bạc là được.

Trên mặt ông vẫn mang nụ cười, trong nụ cười lại lại lộ ra uy nghiêm.

Vương Nê Thu gật đầu:

– Về sau em cùng các anh em thề sống chết nghe theo Tư lệnh Hạ, Đại đương gia yên tâm.

Nhưng…có điều này em vẫn muốn hỏi anh một câu…

– Đại đương gia, anh chậu vàng rửa tay thì thôi đi, vì sao nhất quyết phải đi ạ?

Trịnh Long Vương vẫn mỉm cười, bình thản nói:

– Lão Tam, cả đời anh gϊếŧ người vô số, anh đã chán ghét từ lâu rồi, cũng mệt mỏi vô cùng rồi.

Từ lâu anh đã có tâm nguyện, nếu như tương lai anh may mắn giữ được tàn mệnh, anh sẽ quay về núi Lô, trở lại Giáp Môn Quan.

Cha của anh, còn có các chú bác các anh em đã chết đi ở đó, họ đều an nghỉ tại vùng đất kia.

Anh mong muốn trở về, làm người thủ lăng nơi đó.

Vương Nê Thu sững sờ, vô thức nhìn về hướng huyện thành kia, muốn nói lại thôi.

Nụ cười trên mặt Trịnh Long Vương dần dần biến mất.

Ông quay đầu nhìn về hướng đó một lúc, lại ngước nhìn pháo hoa đầy trời kia, trên gương mặt bị thanh đao của năm tháng chạm khắc đầy cứng rắn cũng trở nên mềm mại hẳn đi.

– Lão Tam, như bây giờ, đã là tốt nhất.

– Ông trời đối xử với anh rất tốt.

Ông trầm thấp nói, như là nói cho Vương Nê Thu nghe, lại như là tự nói cho mình nghe.

Tiếp đó, ông lại nhìn Vương Nê Thu, giọng nói chuyển đổi, cười cười:

– Ngược lại là chú đó, nhân tuổi tác vẫn còn, nếu gặp được phụ nữ nào tốt thì kiềm chế lại vào, đối xử tốt với người ta chút, đừng có ham chơi nữa.

Vương Nê Thu bị Trịnh Long Vương điểm danh nhắc nhở bất ngờ, xấu hổ đỏ cả mặt, chỉ biết vâng dạ.

Trịnh Long Vương cười nhẹ gật đầu, cuối cùng nhìn thật lâu về hướng người phụ nữ đó, không chút do dự quay người bước lên một con thuyền nhỏ bỏ bỏ neo bên bờ sông.

Nơi đen kịt ở đầu thuyền, một người đàn ông dầu trọc ngồi dậy, chắp tay với đoàn người Vương Nê Thu trên bờ, sau đó lái thuyền rời khỏi bến.

Vương Nê Thu cùng mọi người quỳ xuống đưa tiễn ngay tại bờ sông.

Trịnh Long Vương đứng ở mũi thuyền, cười cười, phất tay ra hiệu cho mọi người quay về.

Ánh trăng chiếu trên mặt sông, trong tiếng pháo hoa loáng thoáng truyền đến nơi huyện thành phía xa, chiếc thuyền nhỏ theo sóng dần dần đi xa..