Sính Kiêu

Chương 77

Hạ Hán Chử đi ra cửa tầng một của khách sạn.

Diệp Hiện Tề đạp xe đạp như điên tới cũng đang chạy lên bậc thềm của khách sạn, chạy tới trước mặt anh.

Hạ Hán Chử nhìn thấy trán anh ta đổ mồ hôi,

dáng vẻ vô cùng sốt ruột thì hỏi đã xảy chuyện gì.

– Chú họ, bệnh viện Thanh Hòa vừa tiếp nhận một bệnh nhi bị mất máu quá nhiều, cần phải truyền máu ngay. Tô Tuyết Chí muốn truyền máu của nó cho cô bé kia. Cháu khuyên nó mà nó không nghe, nói là không truyền quá nhiều đâu, sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe. Tuy nói vậy nhưng bố cháu vừa quay về, nếu em….

Anh ta ngập ngừng,

– Nếu em họ cháu xảy ra chuyện gì thì cháu biết ăn nói với bố cháu thế nào đây.

Hạ Hán Chử giật mình, hỏi anh ta tình hình cụ thể như nào.

Diệp Hiền Tề thở hổn hển mấy cái để ổn định lại, giải thích sự việc từ đầu đến cuối, nói cô bé Chu Tiểu Ngọc là con gái của người chết trong vụ án lần trước tại Chu gia trang, có chứng bệnh máu khó đông. Tối nay xảy ra tai nạn, cô bé được đưa đến bệnh viện ngay lập tức, sau đó thì em họ và Phó Minh Thành cùng với Kimura cũng đều vội vã đến bệnh viện.

Lúc Chu Tiểu Ngọc được đưa đến cũng đã mất máu quá nhiều, tình hình nguy cấp. Lúc trước Kimura từng xem hồ sơ bệnh án của cô bé, cũng đã liên hệ với một số người ở gần bệnh viện sẵn sàng cung cấp máu để giúp đỡ trong tình huống khẩn cấp. Nhưng thật không may, những người đó, một người thì đi vắng, một người thì say rượu, hai người khác thì tạm thời đổi ý, từ chối truyền máu.

Kimura biết mình cùng nhóm máu với Tiểu Ngọc nên đã lập tức truyền máu cho cô bé, những người khác có mặt đều chấp nhận xét nghiệp khẩn cấp xem có nhóm máu phù hợp không.

- …Cháu cũng xét nghiệm rồi nhưng cũng không hợp, những người còn lại cũng giống vậy, chỉ có em họ cháu là có nhóm máu phù hợp với

Tiểu Ngọc. Còn có cả Phó Minh Thành nữa. Nói anh ta nhóm máu C gì đó. Kimura nói máu nhóm C cũng có thể truyền được cho Tiểu Ngọc, nhưng Tuyết Chí lại nói không được, bảo là cứ để nó truyền máu.

– Chú họ, chú họ không thấy không biết đâu, ngài Kimura kia là người đầu tiên truyền máu, hình như truyền rất nhiều, truyền xong thì ngất xỉu ngay tại chỗ, cháu thấy ông ta mặt trắng bệch như người chết í. Nếu máu của ngài Kimura còn chưa đủ, vậy thì phải truyền máu của Tuyết Chí nữa. Mà Tuyết Chí nhà cháu cơ thể yếu lắm, cháu sợ nó không trụ được, nhỡ đâu bị làm sao thì sao. Chú họ, chú họ có thể qua đó giúp cháu cản nó được không?

– Cần nhóm máu gì? – Hạ Hán Chử hỏi.

– A ạ.

– Vậy để tôi thay cậu ta đi. – Anh nói, – Tôi nhóm máu A, tối nay cũng không uống rượu.

Nói xong, anh bước xuống bậc thang, ra bãi đỗ xe.

Diệp Hiền Tề thở hắt ra, vội theo sau, bỗng nghĩ ra lại quay lại bảo bảo vệ khách sạn chú ý xe đạp hộ mình đừng để bị mất. Nói xong đã không thấy Hạ Hán Chử đâu rồi.

– Ôi chú họ chờ cháu với, cháu đi cùng xe chú…

Diệp Hiền Tề bỏ lại xe đạp vội đuổi theo.

Tào tiểu thư từ trong đi ra, nhìn thấy Hạ Hán Chử đã đánh xe ra khỏi bãi đỗ ô tô, một cảnh sát đuổi theo lên xe, chiếc xe mau chóng rời khỏi.

Cô ta quay sang hỏi nhân viên phục vụ đứng ở cửa khách sạn:

– Vừa rồi Tư lệnh và cảnh sát kia nói chuyện thì có nhắc tới đi đâu không? Em có nghe được không?

– Tào tiểu thư, hình như là nói đi bệnh viện ạ. – Nhân viên phục vụ cung kính đáp.

Tào tiểu thư đứng một lát rồi quay lại.

Đã là 10 giờ tối, cũng không còn sớm nữa, thời tiết lại lạnh, trêи đường không có một bóng người.

Hạ Hán Chử dẫm chân ga, lái nhanh về hướng bệnh viện Thanh Hòa, chỉ tầm mười phút là tới nơi.

Anh dừng xe, xuống xe, gấp gáp đi vào trong, khi đi đến hành lang dẫn đến phòng điều trị, anh dừng lại.

Bên ngoài phòng khám, một vài người trông như dân làng đang đứng đợi.

Một bóng người quen thuộc mặc đồ trắng đang bước ra từ sau cánh cửa kéo rèm. Hạ Hán Chử theo phản xạ lùi lại mấy bước, lui đến chỗ rẽ của hành lang.

Anh thấy Phó Minh Thành đi theo cô đi ra, hai người đang đi về bên này.

Phó Minh Thành nói:

– Kimura tiên sinh nói ông ấy không vấn đề gì, khăng khăng đòi rút gần 800 CC, máu Tiểu Ngọc cũng đã dần dần đông lại, dù vẫn chưa đủ thì hai người trước đó đã đăng ký giờ đều ở đây và sẵn sàng truyền máu bất cứ lúc nào, em không cần phải lo lắng.

Chuyện vừa rồi, Tô Tuyết Chí biết là Phó Minh Thành đã đi tìm hai người nguyện hiến máu mà lại đột ngột đổi ý, có lẽ là anh đã hứa với họ điều gì đó mà hai người kia lại bằng lòng mà tới bệnh viện.

– Mà dù vẫn không đủ thì vấn đề không lớn nữa. Em không cần phải truyền máu. Tôi đi gọi điện thoại và cho người thông báo đến tất cả nhân viên nam rồi, tình nguyện viên nào tình nguyện tới hiến máu thì sẽ có thưởng. Em yên tâm đi, nguồn máu sẽ đủ thôi.

– Cám ơn Phó tiên sinh, Tiểu Ngọc được cứu là do thầy đó ạ.

Tô Tuyết Chí rất cảm động.

Phó Minh Thành nói:

– Tôi đã từng muốn trở thành bác sĩ giỏi nhất, nhưng lại không làm được. Có thể đóng góp được chút sức mọn với tôi cũng là một niềm an ủi rồi. Tiếc là máu của tôi không phù hợp, nếu không thì cũng không cần mất nhiều công sức như thế.

– Em cũng mệt rồi, em ngồi nghỉ một lát đi, tôi đi gọi điện thoại.

Anh vội vã đi đến văn phòng hiệu trưởng. Tô Tuyết Chí nhìn anh rời đi, chậm rãi thở phào.

Thím Ba cùng với một thôn dân xông tới, hỏi cô tình huống của Tiểu Ngọc.

Thím Ba vừa lau nước mắt, vừa tự trách mình:

– Đều tại tôi cả, tại tôi không chăm sóc Tiểu Ngọc chu đáo. Nó thích nuôi dê trong nhà, thích tự đi cho dê ăn, tôi cho rằng việc đó cũng không ảnh hưởng gì, nên mặc nó muốn làm gì thì làm, ai ngờ lại xảy ra chuyện….

Tô Tuyết Chí nói tình huống của Tiểu Ngọc đã ổn định rồi, bảo chị ta không cần lo lắng quá.

Hạ Hán Chử đứng đó một lúc lấy, nhìn cô được thôn dân vây quanh nói chuyện, anh chậm rãi lui ra, đến chỗ mà cô không nhìn thấy mình thì xoay người đi ra cổng lớn bệnh viện thì đυ.ng phải Diệp Hiền Tề chạy vào, đang định gọi Tô Tuyết Chí ở đầu hành lang bên kia thì vội ngăn anh ta lại.

– Đừng nhắc tôi đã tới đây.

Anh nói.

Diệp Hiền Tề nhìn em gái ở đầu hành lang bên kia, lại nhìn anh, vẻ khó hiểu:

– Sao vậy ạ, vừa rồi chú họ nói…

– Nguồn máu đã được giải quyết rồi. Cậu ta không phải truyền máu nữa. – Hạ Hán Chử giải thích.

Diệp Hiền Tề nghe vậy thì thở phào.

– Cậu vào đi, nhưng nhớ kỹ lời tôi vừa nói, đừng nhắc tới chuyện tôi đã đến đây cho cậu ta biết.

Anh nhấn mạnh, trong lời nói thể hiện rõ ý ra mệnh lệnh.

Diệp Hiền Tề đần người:

– Vì sao?

Hỏi xong thấy ánh mắt anh chiếu vào mình đầy nặng nề thì lắp bắp:

– Cháu…biết rồi….

Hạ Hán Chử hơi hơi gật đầu, sau đó bước ra hướng cổng lớn bệnh viện, lái xe đi khỏi.

Diệp Hiền Tề nhìn ô tô nhanh chóng biến mất ở trong bóng đêm, gãi gãi đầu, sau đó đi vào, gọi em họ.

Tô Tuyết Chí hỏi anh ta vừa rồi đi đâu.

Diệp Hiền Tề chần chừ, cuối cùng ép xuống, đáp qua loa:

– …Anh đi tìm người truyền máu…Đi một vòng chẳng tìm được ai nên lại quay lại…

– Không cần phải tìm nữa, Tiểu Ngọc ổn định rồi. Hai người đăng ký ban đầu cũng quay lại bệnh viện rồi.

Tô Tuyết Chí không chút nghi ngờ, báo tin tức tốt này cho anh ta biết.

– Tốt quá rồi. – Diệp Hiền Tề cũng mừng thay.

– À anh họ, tối nay cũng may nhờ có anh kịp thời đưa Tiểu Ngọc vào bệnh viện đấy. Nếu muộn một chút chỉ sợ là chuyện lớn rồi.

Diệp Hiền Tề cười hì hì:

– Vậy lần tới có gặp cậu, em đừng quên nói tốt hộ anh đấy.

– Được rồi biết rồi. Chỗ bệnh viện này đã hết chuyện rồi, anh họ về nghỉ ngơi đi. Em đi vào xem Tiểu Ngọc một chút…

Cô đi vào phòng khám.

Diệp Hiền Tề đứng ở tại chỗ một lúc lâu, quay đầu, lại lần nữa nhìn hướng hành lang thông đến cổng lớn bệnh viện, khó hiểu lắc đầu.

Thôi, không cho nói vậy thì không nói. Dù sao với mình cũng chẳng có tổn thất gì. Người làm việc lớn như này trong đầu đang nghĩ gì, hạng người như mình không thể lý giải được đâu.

Diệp Hiền Tề nghĩ trong lòng như vậy.

Hạ Hán Chử lái xe trở lại khách sạn, bữa tiệc Giáng sinh tối nay cũng sắp kết thúc, ánh đèn trước lối vào khách sạn vẫn rực rỡ, trong khán phòng, giai điệu vui tươi của điệu valse cuối cùng do ban nhạc lớn biểu diễn từ bên trong bay ra, như sương như khói, phiêu đãng đến tận bãi đỗ xe, rơi vào tai mọi người.

Ánh đèn trong bãi đậu xe mờ ảo, xa xa có treo một ngọn đèn hơi nước đung đưa trong gió lạnh, quầng ánh sáng phủ lên đống tuyết gần đó tỏa ra phản xạ lạnh lẽo.

Hạ Hán Chử ngồi trong chiếc xe u tối, hút được nửa điếu thuốc, cuối cùng đẩy cửa xe đi xuống, đi vào sảnh lớn.

Party kết thúc, trêи môi anh vẫn nở nụ cười, anh gật đầu chào những người quen mình gặp, khi đi vào thì vừa lúc gặp Tào tiểu thư.

Tào tiểu thư đang tạm biệt vợ chồng công sứ Anh, chợt nhìn thấy Hạ Hán Chử thì cười với anh.

Hạ Hán Chử đi qua, tạm biệt vợ chồng công sứ Anh, nhận áo choàng của Tào tiểu thư từ tay nhân viên phục vụ, khoác cho cô ấy, sau đó cũng cô ấy rời khỏi khách sạn, đưa về chỗ cô ấy ở.

Trêи đường, anh rất yên lặng, chỉ chuyên tâm lái xe, Tào tiểu thư cũng không nói chuyện, cho đến khi ô tô chạy đến nhà họ Vương mà hiện cô đang ở, dừng ở cổng, Hạ Hán Chử nói:

– Xin lỗi, ngày mai tôi có việc, chắc không thể tiễn em được rồi.

Tào tiểu thư cười nói:

– Em cũng đang định nói với anh là anh không cần phải tiễn em đâu. Em tự đi là được, cũng rất tiện thôi. Nhưng…

Cô ấy ngập ngừng…

– Chuyện tối nay em bảo anh ý, người nhà em hy vọng được gặp anh vào cuối năm, anh nghĩ thế nào…

Cô ấy dừng lại.

– Vừa rồi em chưa nói hết, thực ra…đây là ý của bác em…

Nói xong, cô ấy nhìn anh.

Hạ Hán Chử quay sang, cũng nhìn cô ấy.

– Tào tiểu thư, tôi tuy chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng từ trước đến nay làm gì cũng phải đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, nhưng cũng không muốn cuốn những người phụ nữ vô tội vào trong. Chuyện tôi được bác em coi trọng, tôi rất cảm kϊƈɦ. Nhưng liên quan đến danh dự cả đời em, nếu em không tiện nói thẳng tình hình trước mặt ông ấy, tôi có thể gặp Tổng thống, nói nguyên nhân là chỗ tôi, không thể nhận ý tốt của ông ấy được…

– Không không! Anh đừng làm thế!

Tào tiểu thư chợt kêu lên.

Cô ấy hiếm khi cắt ngang lời anh như thế.

– Anh sẽ không sợ bởi vậy mà chuốc thù oán với bác em ư? Ông ta là người trong mắt không nhiễm hạt cát nào. Ông muốn gả cho em cho anh, anh lại từ chối, dù ông có tin lời anh nói thì sẽ không nghi ngờ anh hai lòng ư?

– Yên Kiều, chẳng lẽ anh không biết, từ ngày đầu bác em coi trọng anh, anh đã không có cơ hội nói không rồi, trừ phi anh muốn lập một đỉnh núi khác. Hơn nữa, thật sự nếu như vậy, em cũng nhất định sẽ bị gia tộc của em bắt gả cho người đàn ông khác. Anh biết đó, nếu như thế, cuộc sống của em sẽ sống không bằng chết!

– Anh không muốn cuốn phụ nữ vào trong, không sai, nhưng em không phải phụ nữ bình thường. Em biết…

Cô ấy nhìn không chớp vào người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

– Em biết…em muốn gì.

Hạ Hán Chử nhìn gương mặt mỹ lệ của cô ấy.

– Tào tiểu thư, em chắc chắn, em không hề nói lời trái lương tâm đấy chứ?

– Em chắc chắn. Cho nên em không cần anh phải chịu trách nhiệm vì với em cả.

– Ban đầu khi em biết ý của bác em, em đã lập tức tìm anh, bởi vì em biết anh nhiều năm, em biết anh khác với những người đàn ông khác. Anh và em chắc chắn sẽ trở thành cộng sự tốt trong cuộc hôn nhân lợi ích này.

Khi nói những lời này, đôi mắt đẹp của Tào tiểu thư không chớp lấy một cái.

Hạ Hán Chử gật đầu.

– Nếu vậy thì chỗ tôi không vấn đề. Em xem bên em rồi sắp xếp đi.

Tào tiểu thư nhìn anh, trêи gương mặt đẹp đẽ kia dần dần lộ ra nụ cười tươi tắn.

– Cảm ơn anh, Yên Kiều. Em tin rằng, đây là quyết định sẽ có ích lợi rất lớn đối với bản thân anh.

– Quyết định rất sáng suốt.

Cô ấy nói.