Liên tiếp mấy ngày, cả người Kha Vân Tiên mệt rã rời không bò xuống giường nổi, rất nhanh chúng nữ hiểu được là chuyện gì xảy ra. Biết chỉ bằng Vân Tiên tỷ không thể chống đỡ những chiêu thức lợi hại của tướng công, liền đẩy nha hoàn hồi môn của mình tới thông phòng giải vây cho nàng.
Thời đại này, nha hoàn thông phòng tương đương với tiểu thϊếp tùy thời hầu hạ chủ nhân. Chỉ bất quá thấp hơn thân phận thϊếp, coi như thân phận cao nhất trông đám nô tỳ.
Gặp phải chủ nhân không tốt, cộng thêm thê thϊếp tranh giành tình nhân. Nếu có mang, e rằng sẽ bị đυ.ng tay đυ.ng chân phá đi, hoặc có sinh ra hài tử cũng bị lấy mất, cuối cùng cho lập gia đình rồi đuổi di.
Trăm phần nha hoàn trăm thông phòng đều đã không phải là tấm thân xử nữ, có người nguyện ý cưới cũng không tệ rồi. Nếu gả làm tiểu thϊếp thì phần lớn có kết quả rất bi thảm.
Chỉ là chủ nhân tốt giống Đường Tiểu Đông trăm năm khó gặp, tự nhiên trong lòng tràn đầy vui mừng, bọn nha hoàn hầu hạ hết sức cẩn thận. Ít nhất, đối với các nàng mà nói nửa đời sau coi như có chỗ dựa vào.
Mà đối với Đường Tiểu Đông mà nói thì ăn sạch những nha hoàn thông phòng này có khác gì ra ngoài vừa đánh dã chiến vừa ăn vụиɠ ŧяộʍ đâu?
Chỉ là các lão bà không cho là như vậy, nha hoàn thông phòng hầu hạ nam chủ nhân. Đó là thiên kinh địa nghĩa, ban ngày ban mặt ngươi tuyên da^ʍ cũng không có chuyện gì, rất bình thường rất hợp lý. Nhưng nếu dám ra ngoài hái hoa dại thì… Hừ hừ, sẽ không dễ dãi như thế đâu.
Đổ mồ hôi. Thời đại khác nhau khái niệm khác nhau, hiểu biết cũng bất đồng. Dù sao chiếm tiện nghi chính là Đường Tiểu Đông, chuyện tốt như thế một chút, kẻ ngu mới có thể cự tuyệt.
Hoắc Hàn Yên cũng mang thai, tiếp tục lưu lại Ngọa long sơn trang. Chỉ có một mình Như Ý, sợ rằng không chiếu cố được, hơn nữa cũng thật có lỗi với nàng.
Đường Tiểu Đông cắn răng một cái, tự mình đón nàng trở về trung tâm Ngu Nhạc.
Nhưng Hoắc Hàn Yên lại lo không an toàn sẽ liên lụy đến mọi người, đầu tiên không chịu trở về. Đường Tiểu Đông cứng rắn ôm nàng lên xe, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Trong lòng nàng vừa lo sợ bất an, thời cũng ngọt ngào như vừa uống mật đường.
Một là lo lắng bị người khác phát hiện mật báo Lý Lâm Phủ hại mọi người. Hai là lo lắng chúng nữ không chấp nhận nàng, nhưng oan gia này bất cứ giá nào cũng bắt nàng đi khiến nàng có cảm giác vô cùng hạnh phúc. Ít nhất, nàng lựa chọn không nhầm, quản người khác nói cái gì, chỉ cần hắn yêu thương mình, vậy là đủ rồi.
Trung tâm Ngu Nhạc, lúc trước thủ vệ đông đảo, đề phòng sâm nghiêm, hôm nay lại càng đặc biệt, thủ vệ trạm gác nhiều gấp đôi, lại còn vận dụng một gian phòng bí mật.
Trang sức bày biện tại phòng bí mật nhìn là biết dành cho nữ tử khuê các, chẳng lẽ là chuẩn bị cho Lan Đình?
Không đúng nha, Lan Đình sao phải dùng phòng bí mật?
Cho dù xấu hổ khi còn chưa được gả tới đây thì nửa đêm lén lén lút lút tới cũng có thể mà. Dù sao tất cả mọi người đã biết chuyện của tướng công và nàng.
Ừm. Khẳng định là chuẩn bị cho một nữ nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng!
Người đáng chết này dám không hỏi ý các nàng đã mang dã nữ nhân về?
Trong lòng chúng nữ không khỏi tức giận, không thoải mái, chua vô cùng. Lôi Mị nghiến răng nghiến lợi chờ gã hoa tâm đại củ cải trở về tính sổ.
Đường Nhu đã mơ hồ đoán được phòng bí mật chuẩn bị cho người nào, trong lòng nhất thời bách vị tạp trần, có lo lắng, nhưng nhiều hơn là sự vui sướиɠ.
Chúng nữ ngồi thẳng trong đại sảnh, giống như liên kết cùng nhau chuẩn bị thẩm phu.
Trong đại sảnh để vài ấm nước trên than lửa đỏ hồng, ấm áp như xuân. Chỉ là không khí trong sảnh lại làm cho người cảm giác rất lạnh, ít nhất Đường Tiểu Đông cũng cảm giác từng trận hàn khí từ lòng bàn chân xông thẳng trên đỉnh đầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - https://truyenfull.vn
Ánh mắt bất mãn của chúng nữ oanh tạc khiến mồ hôi lạnh của hắn ứa ra, trong lòng hắn chột dạ từng đợt, chỉ là vì Hoắc Hàn Yên, đành phải cố kiên trì chống đỡ.
Hai nữ nhân xinh đẹp, mặt che khăn lụa đen, lộ ra hai mắt, chúng nữ không khỏi ngẩn ngơ.
Hoắc Hàn Yên dịu dàng phúc lễ:
- Hàn Yên thỉnh an chư vị tỷ tỷ.
Như Ý đi theo hành lễ:
- Ra mắt chư vị Thiếu nãi nãi.
Mặc dù Đường Tiểu Đông không so đo danh phận hay thê thϊếp gì cả, nhưng Hoắc Hàn Yên lại cảm giác mọi việc đều có thứ tự đến trước và sau. Chư nữ bên trong
phòng khách đều do tướng công quang minh chánh đại cưới vào Đường gia. Mà nàng không thể, đây là tiếc nuối lớn nhất trong lòng nàng.
Đường Nhu phản ứng đầu tiên, tiến lên nắm tay Hoắc Hàn Yên:
- Hàn Yên tỷ.
Hai người là âm luật thượng tri âm, cầm tiêu hợp tấu, ăn ý dị thường, đã sớm là tâm tư tương thông.
Hoắc Hàn Yên cởϊ áσ khoác da cừu, lộ ra cái bụng hơi gồ.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Nhu cười nhẹ, thở ra một hơi.
Mang bầu đúng là một lý do vô cùng tốt.
Lôi Mị tàn nhẫn trợn mắt nhìn Đường Tiểu Đông một cái, ôm cái bụng to bước lên kéo tay Hoắc Hàn Yên nói:
- Hàn Yên tỷ, mấy ngày nay cực khổ cho tỷ rồi.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Hàn Yên đỏ lên, ẩn ẩn có nước mắt chớp động.
Thật ra thì có mấy lời không cần nói rõ, xác thực cũng làm cho mọi người hiểu được ý nghĩa mà cảm động.
Cử động của Lôi Mị lần này đại biểu cho các tỷ muội tiếp nhận nàng, hơn nữa ngày đó nàng chạy trốn không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Cả ngày lo lắng đề phòng, rất lâu mới gặp Đường Tiểu Đông một lần. Cuộc sống thật sự rất cay đắng.
Nguyên lai vụ án bắt cóc là...
Lý Đằng Giao vẫn có chút phản ứng không kịp, Hoắc Hàn Yên đi lên trước, hướng về phía nàng dịu dàng khẽ chào:
- Đằng Giao, di... Hàn Yên thật xin lỗi ngươi cùng... Cha ngươi...
Đường Tiểu Đông đi lên phía trước, ôm Lý Đằng Giao vào trong lòng, ôn nhu nói:
- Đằng Giao, ta yêu Hàn Yên, tựa như yêu nàng rất nhiều. Ta không cách nào bỏ qua, không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi phụ thân nàng. Thật xin lỗi.
Lý Đằng Giao nhào vào trong lòng ngực của hắn ô ô khóc rống, điều này ngược lại làm cho tất cả mọi người thở phào một hơi.
Khóc, có nghĩa cam chịu, cũng có nghĩa là chấp nhận.
Cửa ải cuối cùng đã qua, Đường Tiểu Đông thở phào một hơi, bàn tay to khẽ vuốt ve sau lưng Lý Đằng Giao muốn an ủi nàng.
Chúng nữ thức thời lặng lẽ rời đi, mang theo chủ tớ Hoắc Hàn Yên đing tân phòng.
Bụng người ta cũng lớn, hơn nữa tướng công đã bày ra bộ dạng bất cứ giá nào, vậy không bằng dứt khoát hào phóng, khỏi khiến người ta cười chê mình nhỏ nhen.