Thân phận của Lan Đình và Đường Điềm, Lý Đằng Giao khác nhau, chí ít nàng còn là hoàng hoa khuê nữ trên danh nghĩa, chuyện mắc cỡ chết người như vậy truyền ra, thực sự rất khó n
Chỉ là tại phương diện này Đường Điềm và Lý Đằng Giao đã ăn chắc nàng, loại mờ ám đồng tính trong đó khiến nàng khó chống cự, trong chống cự có nghênh đón.
Buối tối tắm rửa trở về phòng, thấy hai cô nàng nằm úp sấp trên giường, vẻ mặt quỷ dị mờ ám, toàn thân nàng lập tức yếu đuối không sức lực, tùy ý để hai người tàn sát bừa bãi, trong bể dụng mê thất, oan gia để nàng muốn chết muốn sống kia lằng lẽ xuất hiện…
Bốn người ngủ giường lớn, bị Đường Sương gặp qua vài lần, khiến nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, trong lòng nhảy loạn.
Chỉ là Sương biểu tỷ không nói gì, Đường Tiểu Đông cũng giả ngu, kỳ thực hắn muốn dẫn Sương biểu tỷ gia nhập, chỉ là Đường Điềm, Lý Đằng Giao vừa mới nhìn thấy nàng đã sợ, nào dám dính vào.
Tới sau nửa đêm, hắn từ trong phòng Sương biểu tỷ chuồn ra ngoài, tiến vào trong phòng khép hờ của Phượng cô cô.
Phượng cô cô đã sớm chờ đợi không nhịn được, nhào vào trong lòng hắn, tám vòi bạch tuộc cuốn lấy hắn.
Người đã sớm xuân tình cỏ dại lan tràn, căn bản không cần mở đầu, tiến thẳng chủ đề.
Sau mấy độ triền miên, Lôi Vân Phượng nằm úp sấm trên l*иg ngực Đường Tiểu Đông, ngọt ngào nói:
- Bốn người các ngươi ngủ chung giường, không biết xấu hổ nha?
Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ:
- Có cái gì xấu hổ? Các nàng cũng chơi rất hăng say, hắc hắc.
Biểu tình kia, không chỉ là hắn thích trò chơi nP này, ngay cả Đường Điềm Lý Đằng Giao Lan Đình cũng làm không biết mệt. Bạn đang đọc truyện tại TruyenHD - www.TruyệnFULL.vn
Lôi Vân Phượng phì một ngụm, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết là xấu hổ hay là cao triều sau mấy lần xuân khai mãn độ chưa mất.
Nàng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói:
- Thực sự… Rất…
Phía dưới không nói tiếp được nữa, chỉ là trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vài phần hiếu kỳ.
Đường Tiểu Đông ha ha cười không ngừng:
- Đương nhiên là rất sảng khoái, bằng không mấy người các nàng… Hắc hắc…
Biểu tình nét mặt không cần nói cũng biệt --- bằng không mấy người các nàng cũng không chơi hăng say không biết mệt như vậy.
khuôn mặt của nàng càng thêm hiếu kỳ, tựa hồ có chút động tâm, trong lòng Đường Tiểu Đông mừng rỡ, thử nói:
- Hay là, có lúc thử một lần?
- Thử như thế nào?
Lôi Vân Phượng bật thốt, lập tức ưm một tiếng, lui vào trong lòng Đường Tiểu Đông không dám ngẩng đầu.
Đường Tiểu Đông mừng rỡ, ha ha cười nhẹ.
Việc này nha, cấp bách không được, chuyện của hắn và Phượng cô cô còn chưa lên được mặt bàn, tự nhiên không thể tìm Đường Điềm, Lý Đằng giao, vậy thì muốn tìm ai chơi trò này?
Trời nhanh sáng, Đường Tiểu Đông bị nàng đẩy khỏi giường, lưu luyến mặc quần áo, đồng thời bàn tay to bóp loạn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, trở về phòng mình ngủ vùi.
Từ trên giường bò dậy đã là buổi trưa, xem ra sắp tới giờ cơm.
Dùng cơm trong đại sảnh, Ngũ Thiên Chiếu cười tủm tỉm tiến đến, đặt mông ngồi ghế thái sư, thoải mái duỗi thắt lưng.
Nhìn biểu tình của hắn, tựa hồ có điều gì đó rất hài lòng.
Đường Tiểu Đông hiếu kỳ hỏi.
Ngũ Thiên Chiếu nhìn mấy người Đường Sương không có ở đây, chỉ có một mình Đường Mộc ở trong góc, đắc ý dào dạt nói:
- Huynh đệ a, lão ca sớm dạo qua một vòng các nhà giàu trong thành, ngươi đoán xem thế nào?
Dạo qua một vòng các nhà giàu có trong Thiên Diệp thành, dùng đầu ngón chân cũng có thể suy đoán được người này khẳng định là đi cướp đoạt, biểu tình đắc ý kia, khẳng định là gõ được không ít.
Hắn đoán không sai, phỏng chừng là Ngũ Thiên Chiếu buồn bực vì chuyện hoàng thượng không đồng ý đánh hoàng đô Cao Lệ, không còn miếng thịt béo vốn đã vào miệng, vì vậy đã dạo qua một vòng mấy nhà giàu có trong Thiên Diệp thành.
Một đám Đường quân giống như lang như hổ, chủ nhân sợ tới mặt cắt không còn chút máu, hết sức lấy lòng chiêu đãi.
Có phiên dịch đi theo, song phương đều có thể câu thông.
Ý tứ của Ngũ Thiên Chiếu chính là tòa thành trì này rách nát không tốt, trị an cũng cần phải duy trì, nhưng nhân thủ không đủ, thiếu kinh phí, cần tài trợ.
Hắn muốn mấy vị nhà giàu nổi tiếng trong thành Thiên Diệp đứng ra, triệu tập toàn bộ nhà giàu có trong thành lại, cộng đồng thương thảo khó khăn.
Nhân thủ sao, do hắn lo, tiền sao, do những nhà giàu Cao Lệ này bao toàn bộ rồi!
Hắn luôn luôn cường điệu rối loạn, trị an không tốt, cần phải tăng mạnh phòng thủ, để phòng ngừa giặc cỏ tới gϊếŧ người đoạt của vân vân.
Đây chính là cướp đoạt trắng trợn! Uy hϊếp trắng trợn!
Đám người này đương nhiên không vui, thế nhưng nào dám biểu lộ ra.
Đường quân không đánh cướp gϊếŧ người, có thể đảo vệ được tính mệnh và tài sản đã là phi thường may mắn rồi, chảy chút máu là hiển nhiên. Vạn nhất chọc những đại quan này, tịch biên gϊếŧ cả nhà, vậy thì thảm rồi.
Lập tức, các nhà giàu liều mạng nịnh nọt lấy lòng, ngay cả thϊếp yêu cũng lấy ra.
Ngũ Thiên Chiếu chính là lão sắc lang, có mỹ nữ để thương yêu, sao có thể không để ý?
Đường Tiểu Đông nghe được, một ngụm rượu ngon vừa vào miệng liền phun ra.
Phun ngụm rượu ngon vừa mới vào miệng ra, Đường Tiểu Đông liều mạng ho khan, khuôn mặt trướng đỏ bừng, trợn mắt trắng nhìn.
Ngũ Thiên Chiếu xoa xoa bàn tay to, ha ha cười nói:
- Huynh đệ, phong vị dị quốc thực sự không bình thường, sảng tới méo mó, hắc hắc.
Biểu tình khốn nạn của hắn, rõ ràng là muốn nói, huynh đệ, có muốn thử xem hay không?
Đường Tiểu Đông nghe được, tim đập bình bịch, lập tức thở dài. Có hai người Đường Sương Lan Đình, chí ít lúc nào cũng có một người bên cạnh, có cơ hội sao?
Hắn không khỏi thở dài.
Ngũ Thiên Chiếu cũng thở dài, biểu tình lý giải, còn có một chút thương hại.
Khó có được một lần như vậy a, không chơi thoải mái, thực sự đáng tiếc.
Đường Tiểu Đông xoa xoa mặt, lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Lúc này có binh sĩ tới bẩm báo, đội đôn đốc phụ trách tuần tra giám sát bắt được mấy binh sĩ vi phạm quân lệnh, tội danh là quấy rầy bách tính, gian da^ʍ phụ nữ.
Đầu lông mày của Đường Tiểu Đông và Ngũ Thiên Chiếu nhăn lại.
Đám người này, nếu chơi nữ nhân kín một chút thì không có chuyện gì, nếu đã để lộ ra, quân lệnh như núi, phải nghiêm ngặt chấp hành.
ốn trách thì trách mấy tên ngu ngốc này, muốn chơi thì chơi, nhưng sao không đi xa một chút?
Bị đội đôn đốc bắt được, tính bọn họ xui xẻo.
Hai người nhún vai bất đắc dĩ, mắng to mấy người không may ngu ngốc.
Binh sĩ đội đôn đốc đẩy ba người trần thân trên, trói chặt hai tay tiến vào.
Ba kẻ không may ủ rũ quỳ trên mặt đất.
Bàn tay to của Ngũ Thiên Chiếu vỗ mạnh trên bàn, tiếng chấn vang khiến ba kẻ không may sợ tới mặt không còn chút máu.