Lần này, vốn dĩ việc Cơ Xuyên Hải tiến cử Cơ Hương
Ngưng đã khiến cho rất nhiều người của dòng chính
không hài lòng. Cơ Bộc Tồn thay mặt cho họ, mắng hành
vi này của Cơ Xuyên Hải chính là vong ơn phụ nghĩa.
Bây giờ, hội đồng quản trị quyết định để Cơ Hương
Ngưng lấy con trai của chủ tịch hội đồng quản trị tập
đoàn Lưu Thị để đổi lại sự hỗ trợ về tiền bạc và phát triển
kinh doanh. Đương nhiên, Cơ Ôn Thư muốn tìm cơ hội để
giễu cợt Cơ Xuyên Hải.
Trước đây, anh ta còn không nhớ trong dòng họ còn
có người phụ nữ xếp hạng bốn như Cơ Hương Ngưng.
Cơ Xuyên Hải rất ghét Cơ Bộc Tồn, đương nhiên cũng
không thích người con trai này của lão ta, ông ta ngước
mắt nhìn Cơ Ôn Thư rồi nói: “Cậu ở đâu ra mà nói nhiều
thế, rảnh rỗi thì giúp nhân viên vệ sinh dọn dẹp, coi như
đóng góp chút công sức cho công ty”.
“Chú Ba đúng là hay nói đùa. Cháu cũng không phải là
người đẹp như em họ, chỉ biết chạy tới chạy lui đi kinh
doanh bên ngoài mới có thể đóng góp cho dòng họ. Tầm
nhìn của chú ba xa thật, sớm tìm được một hòn ngọc quý
như thế, đến lúc gả cho cậu ấm nhà họ Lưu xong thì chỉ
cần ngồi đợi hưởng phúc nhỉ!”
Lời nói của Cơ Ôn Thư càng khiến Cơ Xuyên Hải khó
chịu.
Chỉ là hàng con cháu mà dám nói chuyện với ông ta
như vậy. Thật láo xược!
Xem ra, vì việc này đã khiến ông ta thật sự đã trở
thành ánh mặt trời ban chiều sắp tắt trong mắt của người
nhà họ Cơ. Nếu đổi lại là lúc khác, coi như Cơ Ôn Thư
muốn giúp bố của anh ta trút giận thì cũng không dám nói
những lời như thế.
Cơ Xuyên Hải tức giận đập mạnh xuống bàn. Ông ta
đứng lên, đang định quát mắng Cơ Ôn Thư thì Hoắc Khải
mở miệng nói: “Cứ bình tĩnh, những gì người anh em này
nói cũng không sai, việc gì ông phải tức giận”.
Cơ Ôn Thư liếc mắt nhìn qua, hỏi: “Anh là ai?“
Hoắc Khải trả lời: “Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Cơ,
tên là Lý…”
“Được rồi, tôi không có hứng tôi biết tên anh, chỉ là
một trợ lý ở công ty con mà có tư cách nói chuyện ở đây
sao?” Cơ Ôn Thư lại nhìn Cơ Xuyên Hải, cười chế giếu,
nói: “Chú ba, chú có uy thật đấy, đến cả một trợ lý của em
họ cũng có thể chặn lời chú rồi”.
Cơ Xuyên Hải nghe thấy thế thì càng tức giận. Đương
nhiên, ông ta hiểu ý của Hoắc Khải.
Trò hay còn ở phía sau, không cần phải phân tranh
cao thấp với thằng nhãi này mà ôm cục tức trong lòng.
Nhưng thái độ của Cơ Ôn Thư, thật sự làm cho người
khác không chấp nhật được. Dù sao, ông ta vẫn đang là
tổng giám đốc tài chính, cũng không phải thật sự bị cách
chức ngay, cậu có tư cách gì mà ầm ï trước mặt tôi?
Cơ Ôn Thư lại không hề có ý muốn xoa dịu bầu không
khí. Anh ta nheo mắt, cười nhìn về phía Cơ Hương Ngưng,
nói: “Em họ Hương Ngưng à, được gả cho cậu ấm nhà họ
Lưu chính là chuyện khiến các cô gái khác đều phải
ngưỡng mộ đấy. Trước đây có người còn sợ cô không
đồng ý, nhưng tôi nghĩ, chắc là cô không như những gì họ
nói đâu nhỉ?”
Nhìn người anh họ không lớn hơn cô mấy tuổi nhưng
lại tỏ vẻ bề trên, vẻ mặt của Cơ Hương Ngưng lại rất bình
tĩnh, xiên một miếng bít tết bỏ vào miệng, nói: “Sao lại thế
được, dòng họ đã cần tôi vậy thì tôi cũng rất vui được khi
được cống hiến”.
Cơ Ôn Thư hơi sững lại, theo suy nghĩ của anh ta,
bỗng nhiên bị ép gả chồng sẽ khiến Cơ Hương Ngưng
cảm thấy khó chịu mới đúng.
Cho dù, cô đến đây đập bàn đập ghế thì cũng có thể
hiểu được.
Vậy mà, tuy rằng Cơ Hương Ngưng không nở một nụ
cười nào nhưng cũng không tỏ ra tức giận, lại còn nói gì
mà bằng lòng cống hiến vì dòng họ.
Điều này không có trong kịch bản gốc!
Giả bộ sao?
Cơ Ôn Thư thầm chế nhạo. Việc này đã được định sẵn
rồi, cố tỏ ra bình tĩnh thì có tác dụng sao?
Nghĩ đến đó, anh ta bỗng bật cười, vỗ tay nói: “Tỉnh
thần công hiến của em họ Hương Ngưng chính là tấm
gương cho thế hệ chúng tôi. Nhưng không biết lời nói này
có phải lời thật lòng, có khi nào đến lúc gả cho cậu Lưu lại
khóc ầm lên không đấy? Thật ra, nếu cô không đồng ý thì
anh họ như tôi đây cũng có thể hiểu. Dù sao cũng chưa
từng gặp mặt, ai mà lại bằng lòng gả cho người đàn ông
mà mình không hề quen biết. Hơn nữa, chú ba muốn tiến
cử cô thăng cấp, tiền đồ mở rộng. Vào lúc này mà lấy
chồng thì không phải lãng phí hết tâm sức sao? Các chú,
các bác trong hội đồng quản trị cũng nghĩ như vậy nên dù
sao cũng sẽ cho cô thêm vài ngày. Cũng không có tác
dụng gì lớn, nhưng ít nhất có thể khiến cô có thêm mấy ngày vui vẻ”.
Trong lời nói của Cơ Ôn Thư mang đầy ý chế giễu, cho
dù là thằng ngốc thì cũng nghe hiểu được, anh ta không
phải là thật lòng nghĩ cho người khác.
Mỗi câu nói đều khắc sâu vào vết thương của Cơ
Hương Ngưng, cố ý nói hết những chuyện này.
Thế nhưng, Cơ Hương Ngưng vẫn không để lộ ra vẻ
mặt tức giận như anh ta tưởng tượng hay mong đợi, mà
trái lại, cô buông dao dĩa trong tay xuống, lấy khăn ăn lau
khoé miệng rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười với Cơ Ôn Thư:
“Cảm ơn sự quan tâm của anh họ. Đương nhiên, việc
được gả cho anh ấy là một tin tốt. Tôi vất vả chạy tới chạy
lui không phải là để vượt xa những người khác sao. Nếu
được gả cho một người đàn ông có thể hỗ trợ cho tôi thì
tại sao lại không vui chứ. Nói đến đây, tôi phải cảm ơn
mấy bác mấy chú kia, giúp tôi tiết kiệm bao nhiêu sức lực.
Hôm nay vừa trở về nên không đến chào hỏi được. Sau
khi thu xếp xong, tôi phải đến tận cửa cảm ơn họ”.
Dáng vẻ thoải mái của Cơ Hương Ngưng khiến Cơ Ôn
Thư hừ một tiếng. Anh ta không đủ nhẫn nại để diễn cùng
Cơ Hương Ngưng.
Không vui thì cô nói luôn đi, còn nói gì mà đến tận cửa
cảm ơn chú bác. Nếu muốn đến thì cũng là đến để
khuyên họ bỏ qua cho cô hoặc là để chất vấn hỏi tội.
Nhưng cho dù là kiểu nào thì cũng tốn công vô ích.
Dòng chính nắm trong tay quyền lực cốt lõi của dòng
họ, còn quan tâm đến cảm nhận của một đứa cháu nhánh
phụ hạng tư nhỏ bé như cô sao?
Nếu không phải là người nhận được sự tiến cử của Cơ
Xuyên Hải thì có lẽ họ cũng lười công bố trên cuộc họp
hội đồng quản trị mà đưa luôn cô đến nhà họ Lưu cho
xong chuyện.
Thấy Cơ Hương Ngưng từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ cam
tâm tình nguyện, Cơ Ôn Thư bắt đầu có chút mất kiên
nhẫn, nói: “Nếu em họ Hương Ngưng đã biết điều như thế
thì tôi thật sự muốn xem xem, vào ngày tổ chức lễ cưới,
cô có thể cười vui vẻ đến mức nào”.
“Anh họ yên tâm. Tôi nhất định có thể cười từ đầu đến
cuối, sẽ vui vẻ hơn bất kỳ người nào”. Cơ Hương Ngưng
càng nói thì nụ cười trên khuôn mặt càng rạng rỡ.
Ngược lại, Cơ Ôn Thư thì bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Anh ta đến để xem trò cười. Cơ Hương Ngưng không vui
thì anh ta mới vui.
Nhưng bây giờ, Cơ Hương Ngưng không hề tỏ vẻ chán
nản thì sao anh ta có thể sung sướиɠ đây.
Phí công suốt một hồi rồi khiến Cơ Ôn Thư cũng lười
nói nữa, hừ một tiếng rồi quay đi.
Cơ Xuyên Hải hết sức tức giận, ngồi xuống rồi nói:
“Thằng ranh. Ngày trước sao dám huênh hoang trước mặt
tôi. Cậu ta thật sự cho rằng tôi dễ bắt nạt như thế sao!”
Hoắc Khải mỉm cười và nói: “Cứ để họ cười trước,
người cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Hơn
nữa, người xưa đã nói rồi, trèo càng cao, ngã càng đau”.
“Nói hay lắm, một đám ngu ngốc, muốn ngáng chân
chúng ta thật sao! Vốn dĩ, tôi cũng không muốn khiến mọi
việc đi quá xa, nhưng bây giờ xem ra, nếu không làm đến
cùng, chưa biết chừng bọn họ sẽ lập tức ra tay với tôi” Cơ
Xuyên Hải hừ lạnh, nói: “Muốn động vào tôi, nào có dễ
thế. Lần này để tôi tìm người, đảm bảo chưa đến hai ngày
sẽ tung tin vịt ngập trời!”
“Nếu muốn hiệu quả tốt hơn chút, tốt nhất ông cũng
nên làm một diễn viên“ Hoắc Khải bỗng nhiên nói.
“Diễn cái gì? Cơ Xuyên Hải không hiểu hỏi.
“Rất đơn giản, ông cần báo cáo tài chính nửa năm đi
tìm thành viên hội đồng quản trị, ai nắm giữ quyền lực lớn
thì tìm người đó, nói với ông ta tình hình tài chính thật sự
quá tồi tệ, nhất thiết phải chấn chỉnh lại. Chỉ cần họ hơi
chần chừ hoặc không đồng ý thì lập tức đập bàn. Tóm lại,
khiến sự việc ồn ào đến mức càng bế tắc càng tốt, phải
nói những câu kiểu như: nếu tiếp tục như thế thì nhà họ
Cơ không trụ được nổi nửa tháng, anh thật sự cho rằng
có thể nhanh chóng cầm được tiền của tập đoàn Lưu Thị
sao? Tất nhiên, cảnh này phải được ghi lại, còn phải trên
góc độ quay lén mới đem lại tính chân thực. Đến lúc đó,
dùng một kênh không hút khách lắm để tung ra. Tôi tin
rằng, rất cả những người nhìn thấy đều chắc chắn rằng,
nhà họ Cơ đã nghèo kiết xác rồi, đến cả tổng giám đốc tài chính đã nói như vậy thì còn có thể là giả sao?“
Cơ Xuyên Hải nghe mà sững sờ, một lát sau, ông ta
mới thở dài, nói với Hoắc Khải: “Bây giờ, bỗng nhiên tôi
cảm thấy có chút may mắn vì lúc đầu đã nghe theo kiến
nghị của cậu, kết đồng minh với Hương Ngưng. Nếu
không, bây giờ tôi có thể sẽ trở thành kẻ thù của hai
người. Tên nhóc cậu quá kinh khủng, từng tầng từng lớp
mưu kế chồng chất. Nếu trở thành kẻ thù của cậu, sợ là
chết cũng không biết vì sao lại chết!”
Hoắc Khải bật cười, nói: “Ông quá coi trọng tôi rồi, có
thể vì tôi đứng ngoài cuộc, nên có thể nhìn rõ thế cục hơn
mọi người”.
Cơ Xuyên Hải không hề tin sự khiêm tốn của anh. Sự
đáng sợ của người trẻ tuổi này, ông ta đã hiểu được vài
phần.
Nếu làm theo những gì tên nhóc này nói thì nhà họ có
sẽ phải đối mặt với khủng hoảng khó có thể tưởng tượng,
mà ông ta chỉ cần bỏ ra một ít chỉ phí tung tin tức, cũng
không đáng kể.
Lấy nhỏ đánh lớn, hơn nữa còn tạo nên một kế hoạch
hoàn chỉnh chỉ trong một thời gian cực ngắn. Tầm suy
nghĩ như vậy khiến Cơ Xuyên Hải cảm thấy sợ hãi không
thể nói nên lời.
Từ đáy lòng có một giọng nói cho ông ta biết, tuyệt
đối không thể trở thành kẻ thù của người đàn ông này.