Chương 330: Ký ức về chuyện vui năm đó
Đột nhiên Lục Khánh Nam nhớ tới một vài
chuyện thú vị gần đây.
“Nghe nói người phụ nữ đẻ thuê cho Doãn
Thành Trung bị tống ra nước ngoài rồi. Diệp
Tuyết sống chết không chịu ký tên ly hôn với anh
ta, bây giờ cô ta giống như người điên vậy, đuổi
theo mấy cô gái xinh đẹp kia liền đánh chửi nói
cái gì hồ ly tỉnh, có một lần còn ồn tới chỗ cục
cảnh sát.”
Châu Mỹ Duy kích động mà hỏi lại: “Vậy
Doãn Thành Trung cùng cái cô minh tỉnh Lê Yến
Nhi kia thật sự có một chân đúng không?”
Lục Khánh Nam quay đầu nhìn Kiều Bích
Ngọc vẫn im lặng ở bên kia, cô giống như không
có chút hứng thú gì với chuyện bát quái này vậy.
Anh ta nói thật: “Quả thật Doãn Thành Trung
với Lê Yến Nhi ở bên nhau, nửa năm trước tôi
từng nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau đi
công tác nước ngoài ở cùng một khách sạn.”
Châu Mỹ Duy mở to hai mắt: “Bọn họ thật
sự ở bên nhau sao?”
Hèn chỉ hôm nay Diệp Tuyết nhìn thấy Kiều
Bích Ngọc lại tựa như một bà điên, hơn nữa tỉnh
thần có chút thất thường.
“Sao Doãn Thành Trung lại yêu nhau với cái
cô minh tỉnh quá thời kia chứ?”
Hết lần này tới lần khác lại là Lê Yến Nhi, cái
người đi phẫu thuật thẩm mỹ kia.
Châu Mỹ Duy cũng không để tâm gì, chỉ là
cô tò mò mà thôi.
Kiều Bích Ngọc không quá muốn tán gẫu về
đề tài, cô nói chen vào một câu: “Lục Khánh
Nam, sao anh lại đột nhiên đến thành phố Hải
Châu vậy?”
Lục Khánh Nam dừng bước chân, nhìn chăm
chú gương mặt lãnh đạm của cô, bỗng nhiên anh
cười lạnh một tiếng: “Kiều Bích Ngọc, thật ra vừa
rồi Doãn Thành Trung nói cũng có chút đúng,
phụ nữ giống như cô vậy, không có trái tim.”
“Quái gở, có chuyện gì thì nói.” Cô có chút
buồn bực mà trừng anh ta.
Lục Khánh Nam hừ một tiếng, giống như cố
ý chọc giận cô, anh ta quay đầu nhìn về phía
Châu Mỹ Duy nói thẳng.
“Cô muốn biết vì sao Doãn Thành Trung lại
muốn ở chung với Lê Yến Nhi không? Thật ra
cũng rất dễ lý giải, khuôn mặt đã qua chỉnh sửa
kia của Lê Yến Nhi cũng rất giống với cô Kiều
của chúng ta. Doãn Thành Trung vẫn luôn ghi
hận trong lòng về những chuyện trước kia, có lẽ
là uống nhiều rồi, nhất thời mơ hồ, trực tiếp có
thể xem Lê Yến Nhi thành cô ấy.”
“Mà Lê Yến Nhi đang cùng đường, lúc
Quách Cao Minh muốn nâng đỡ cô ta, cô ta cao
quý giống như là một cô công chúa, không ai
dám động vào cô ta cả. Nhưng Quách Cao Minh
đã không cần cô ta nữa rồi, thế lại càng không
có ai dám dính dáng đến cô ta, tất cả mọi người
đều biết Quách Cao Minh muốn đóng băng cô
ta, không cần tự cậu ta ra tay thì đám người vội
vã muốn lấy lòng cậu ta này đều sẽ ra tay thay
cậu ta thôi.”
Nghe đến đó, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc
có chút khó coi.
Lục Khánh Nam cố ý hỏi cô: “Có phải Cao
Minh không có nói với cô là cậu ta đã xử lý Lê
Yến Nhi như thế nào hay không?”
“Quả thật Quách Cao Minh cậu ấy cũng
chưa làm cái gì hết, cậu ấy không cần phải làm
bất kỳ chuyện gì, mặc kệ sự tình có nghiêm
trọng ra sao, nhìn như không thấy là được rồi.
Thế nên người phụ nữ này hận cô cũng là
chuyện rất bình thường, ghen tị.
Kiểu Bích Ngọc nghiêm mặt tăng nhanh
cước bộ, ném anh ta qua một bên, không muốn
nói chuyện với anh ta nữa.
Châu Mỹ Duy đi sóng vai với Lục Khánh
Nam, Mỹ Duy không hiểu sao rất cảnh giác, cô
có loại cảm giác sau lưng phát lạnh, đây chính là
gϊếŧ người không cần dùng đao, tay cũng không
cần dính máu.
Quả thật bọn họ cùng với loại người thường
như cô chính là hai thế giới, có chút đáng sợ.
Lục Khánh Nam thấy người phụ nữ phía
trước kia đi càng lúc càng nhanh, anh ta gào lên:
“Kiều Bích Ngọc, đi chậm một chút, cô có lương
tâm hay không vậy hả? Tôi cố ý chạy tới là vì
bệnh của cha cô đó, tôi tìm cho cô mấy vị
chuyên gia.”
Kiều Bích Ngọc đi trước khoảng cách hơn
mười mét thì dừng lại bước chân, cô quay đầu
lại: “Sao anh lại biết cha tôi nhập viện rồi?”
Lục Khánh Nam bị cô hỏi như vậy, biểu tình
có chút chột dạ.
“Thì tôi biết thôi.” Ngữ khí của anh gượng
gạo mà đáp một câu.
“Tôi chỉ tới đây để nói cho cô biết. Bây giờ
ông đây có việc làm ăn ở thành phố Hải Châu, cô
có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi. Đừng đi
tìm cái tên Doãn Thành Trung kia, đỡ cho khỏi
gặp phải cái phiền phức gì. Tôi bận rộn nhiều
việc, tôi đi đây.”
Lục Khánh Nam vội vã nói xong, làm bộ như
mình rất bận rất bận mà tùy tiện gọi một chiếc xe
taxi rồi liền ngồi lên xe đi mất.
Để lại Kiểu Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy đứng
ở ven đường, Mỹ Duy thở dài một hơi: “Anh ta
nói dối cũng khá vụng về đó.
Kiều Bích Ngọc nhướn mày, tên họ Lục kia
chột dạ rồi.
“Kiều Bích Ngọc, bây giờ cậu muốn trở về
bệnh viện hay là đi dạo một chút?”
Châu Mỹ Duy đứng trước một cái trạm chờ
xe buýt nhìn thấy một cái địa chỉ quen thuộc,
bỗng nhiên cô có chút nhớ cuộc sống ở trường
trung học trước kia.
“Hay là chúng ta đến trường học bên kia
một chút đi?” Rất gần, chỉ cần leo lên xe buýt là
có thể đến rồi.
Bệnh viện bên kia có ba của Kiều Bích Ngọc
đã tỉnh rồi, có bác sĩ và dì nhỏ của cô trông coi,
thật ra cô qua đó cũng không có tác dụng gì.
Thấy Châu Mỹ Duy hăng hái hứng thú:
“ĐƯỢC.-ˆ
Tiết tấu sinh hoạt của thành phố Hải Châu
quả thật không có bận rộn như thành phố Bắc
An, ngay cả ngồi xe buýt mà cũng có thể thấy có
mấy chỗ trống không người. Châu Mỹ Duy chỉ có
một loại cảm giác vui vẻ, nhớ lại lúc cô ở thành
phố Bắc An chen chúc trên xe buýt rất cực khổ.
“Tớ rất thích thành phố Hải Châu, nếu không
phải vì cha dượng của tớ phải chuyển đến thành
phố Bắc An sinh sống, chắc là tớ vẫn sẽ ở lại
thành phố này.”
Hai người bọn cô quen nhau lúc là học sinh
trung học, thời gian quen biết cũng không tính là
dài, thời gian chỉ ba năm, sau khi học xong trung
học đều chạy đông chạy tây.
Kiều Bích Ngọc thì ngược lại với cô, cô rất
chán ghét thành phố Hải Châu.
Tới trạm, hai người cùng nhau đi bộ, nhìn
bức tường vây xung quanh của trường cao đẳng
trước mặt.
Châu Mỹ Duy kích động vọt tới trước một
gốc cây hòe già: “Kiều Bích Ngọc, cậu có nhớ cái
cây này không? Trước kia cậu luôn trèo lên trên
cái cây này, có một lần cậu đánh nhau với mấy
nam sinh ở lớp bên cạnh, còn bảo tớ trèo lên
trên cái cây này trốn một chút, làm tớ sợ muốn
chết luôn.”
Lần đó mấy tên nam sinh thấy Châu Mỹ Duy
có bộ dáng nhỏ xinh yếu đuối rất dễ bắt nạt, cố ý
cướp lấy cặp sách của cô rồi cũng không trả lại
cho cô. Kết quả rất bi kịch mà rơi lên người Kiều
Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc không có chút ấn tượng gì
với cái chuyện đánh nhau, nhưng ngược lại cô lại
nhớ rất rõ cây hòe già này.
“Tớ rất hay trèo lên cái cây này tránh nạn”
Cô nói mà không hề chột dạ xíu nào.
Châu Mỹ Duy nhịn không được nở nụ cười:
“Tớ nhớ rõ có một lần cậu quay về ký túc xá nói
với tớ, nói cậu ăn cơm chùa ở căn tin, chạy tới
trên cái cây này tránh nửa ngày. Hơn nữa lúc cậu
nhảy xuống từ trên cây còn rơi trúng vào một
nam sinh, còn rất lo lắng đối phương có thể tìm
cậu trả thù hay không.”
“Đó là vì lúc ấy tớ đυ.ng trúng cậu ta, còn
chưa giải thích với cậu ta, hơn nữa tớ còn mắng
cậu ấy nữa.” Sau đó cô hoảng sợ, vội vã chạy về
trường học.
“Người đó đúng là xui xẻo mà ha ha ha.”
Thậm chí Kiều Bích Ngọc còn không thấy rõ
đối phương có bộ dáng ra sao, chỉ biết là quần
áo mà cậu ta mặc rất đắt tiền: “Cậu nói tớ cũng
đều nghèo đến mức phải đi ăn cơm chùa rồi, đột
nhiên cậu ta xuất hiện không phải là kéo thêm
thù hận sao.”
Nhưng nhớ lại, lúc ấy người đàn ông kia hình
như cũng bị dọa một trận, đột nhiên cô nhảy
xuống từ trên cây bổ nhào vào trên người anh ta,
thế mà đối phương lại cứng đờ cả người ra.
Không biết là nhát gan, hay là chưa từng
tiếp xúc với phụ nữ.
Hai người trò chuyện về những chuyện vui
trong vườn trường trước kia, tâm tình cũng dần
dần được thả lỏng.
“Nửa năm kia Quách Cao Minh làm trợ giảng
ở trường của chúng ta, anh ta nổi tiếng khắp nơi.
Kiều Bích Ngọc, sao cậu lại không biết anh ta
CHỦ”
Nhớ tới thời trung học này, thật sự Châu Mỹ
Duy nhịn không được mà nhắc tới trợ giảng Mark
rất đẹp trai rất thần bí năm đó, biết bao nhiêu
học sinh nữ mơ ước tới anh ta, ngay cả mấy học
sinh nữ của mấy trường học cách vách cũng
thường xuyên lén lút chạy tới trước cửa trường
của bọn họ ngồi chồm hổm ở đó.
Nhắc tới Quách Cao Minh, vẻ mặt của cô có
chút phức tạp: “Nửa năm đó lúc anh ta tới
trường chúng ta làm trợ giảng là lúc chúng ta
cấp ba, đó là lúc tớ cùng với nhà tớ huyên náo
nhất, tớ không muốn dùng tiền của nhà họ Kiều,
cả ngày vội vàng đi học rồi làm thêm kiếm thu
nhập, ai có rảnh mà để ý đến anh ta chứ”
Nhưng cẩn thận hồi tưởng lại, kỹ túc xá nữ
sinh trước kia của bọn họ quả thật là cả ngày hô
trợ giảng Mark, còn có người nói muốn đi chụp
lén hình anh ta.
Châu Mỹ Duy nhìn cô: “Khi đó quả thật cậu
khá là mệt, vừa về đến ký túc xá là liền ngả đầu
ngủ.”
Cô cười càng vui vẻ hơn: “Không biết có
phải là ý trời hay không, tới buổi học của vị trợ
giảng Quách Cao Minh này mỗi lần đều chật kín
người, còn cậu, mỗi lần đều chọn buổi của anh ta
mà trốn ra ngoài làm thêm.”
“Bởi vì lớp của anh ta chính là lớp đoạn tích.”
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút không được
tự nhiên.
Châu Mỹ Duy đột nhiên nhớ tới một chuyện
vui: “Cũng không đúng, tớ nhớ rõ có một lần cậu
cùng với tớ đi nghe giảng, ngày đó cậu còn bị
anh ta tóm đến văn phòng dạy dỗ nữa”
“Không có đâu.” Kiểu Bích Ngọc cũng không
có một chút ấn tượng nào.
Người khác không nói, bộ dạng tướng mạo
của Quách Cao Minh xuất chúng như vậy, anh ta
đi làm trợ giảng, mà lại còn tóm lấy cô đến văn
phòng dạy dỗ, sao cô lại không nhớ rõ được chứ.
Châu Mỹ Duy thấy cô thật sự không có một
chút ấn tượng nào, cô có chút buồn bực mà nói:
“Đúng một trăm phần trăm đó được không?
Ngày đó tớ cũng lo lắng cho cậu cả một buổi
chiều. Quách Cao Minh làm trợ giảng ở trường
học của chúng ta giảng bài đều cực kỳ quy tắc,
anh ta lạnh lùng không dễ tiếp cận, ngày đó anh
ta vừa thấy cậu tới, không biết thế nào mà liền
tức giận gọi cậu tới văn phòng rồi.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc giật mình: “Anh ta
khi dễ tớ sao?”
Châu Mỹ Duy nghe cô thế mà lại nói vậy, lập
tức cười to đến ngồi không thẳng dậy nổi: “Cậu
đây là có chứng ảo tưởng gì vậy chứ, làm sao mà
lúc đó Quách Cao Minh khi dễ được cậu chứ ha
ha ha.”
“Nếu không sao cậu lại nói anh ta tóm lấy tớ
đến văn phòng ?“
“Lúc ấy ngay cả anh ta là ai vậy cậu còn
không biết nữa đó.”
Châu Mỹ Duy tức giận cười: “Tớ nhớ rõ lúc
ấy lúc tớ không kiềm chế được mà chạy đi tìm
cậu, một mình cậu lại nằm úp sấp trên bàn của
văn phòng ngủ say sưa, trên người cậu còn đắp
một cái áo khoác nam nữa cơ.”
“Tớ cũng phục cậu luôn rồi, lúc ấy tớ hỏi cậu
áo khoác của ai, cậu nói không biết. Tớ hỏi cậu
sao tớ lại nằm úp sấp trên bàn trong văn phòng
mà ngủ, cậu nói hình như là trợ giảng để cho cậu
ngủ ở đây, tớ đều bị cậu làm cho mơ hồ luôn rồi.”
Kiều Bích Ngọc không có nửa điểm ấn tượng
nào đối với cái việc nhỏ này, cô trực tiếp ném ra
hai chữ: “Không biết.
Châu Mỹ Duy cũng quen với tính cách này
của cô: “Phong cách của cô Kiều, đúng thật là
mau quên.”
“Vốn ngày đó tớ không muốn đi nghe giảng
đâu, là do cậu mạnh mẽ kéo tớ đi, tớ buồn ngủ.”
Đây là cách giải thích của Kiều Bích Ngọc,
Châu Mỹ Duy thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc
nhớ lại, nhưng lại chả nhớ được gì cả.
Tâm tình của tiểu Châu càng thêm vui vẻ,
tiếng cười không ngừng: “Kiều Bích Ngọc, tớ có
từng nói qua hay chưa, cậu có chút ngốc nghếch
nha.”
“Ai ngốc, đừng quên lúc thi đều là tớ cao
điểm hơn cậu đó.” Kiều Bích Ngọc không chấp
nhận người khác xem thường chỉ số thông minh
của cô.
Gần đây Châu Mỹ Duy cùng với Bùi Hưng
Nam hồ đồ hơn rồi, lá gan cũng to ra, trêu chọc
cô một câu: “Vậy cậu nói xem, mấy nữ sinh ở ký
túc xá trước kia của chúng ta tên là gì? Lớp
trưởng trước kia của lớp chúng ta là ai? Cậu có
thể nói ra một người thì tớ xem cậu lợi hại.”
Châu Mỹ Duy chắc chắc cô không nhớ nổi,
không phải trí nhớ của cô không tốt, mà là thói
quen của Kiều Bích Ngọc sẽ bỏ qua những người
qua đường này trong sinh mệnh.
Nếu không phải mình chủ động liên hệ với
cô, chỉ sợ cô Kiều này cũng sẽ quên cô ấy luôn.
Vốn hai người nói chuyện thật vui vẻ, vẻ mặt
của Kiều Bích Ngọc lại có chút nghiêm túc, cô
hơi nhíu mày.
Bỗng nhiên cô phát hiện, nếu không có quan
hệ trói buộc, thật sự cô sẽ không để người khác
vào trong lòng.