Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 304

Chương 304: Tặng em một đóa hoa hồng

Sáng sớm mới sáu giờ Kiều Bích Ngọc đã

tỉnh dậy, cô đứng trước gương trong phòng tắm,

ngẩn người một hồi lâu. Vén mái tóc quăn dài

của mình lên, nghiêng người, ở trong gương có

thể nhìn thấy rõ ‘dấu vết’ trên cần cổ trắng nõn.

Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, không đau

không ngứa, giống như vết hôn.

Chân mày nhanh chóng nhăn lại, trong lòng

bỗng nhiên dâng lên một phần cảnh giác, lập tức

xoay người chạy ra ngoài phòng khách, cẩn thận

quan sát phòng trọ nhỏ hẹp của mình một lần.

Tối hôm qua cửa sổ đã bị cô khóa lại, trong

phòng này cũng chỉ có một mình cô. Kiều Bích

Ngọc cũng không cảm thấy trên người mình có

chỗ nào không thoải mái, chỉ là đầu óc có chút

nặng nề, cô quay đầu nhìn lọ thuốc an thần được

đặt trên bàn.

Dùng loại thuốc an thần nào cũng đều có

tác dụng phụ, ví dụ nếu như dùng quá liều sẽ

xuất hiện ảo giác, ngắn thì mất trí nhớ tạm thời,

đại não trở nên chậm chạp, thậm chí cũng ảnh

hưởng rất nhiều tới cuộc sống.

Kiều Bích Ngọc không thể xác định được

“dấu vết’ trên cổ hay trên vành tai của mình từ

đâu mà có. Có lẽ bởi vì tác dụng của thuốc, nên

trong lúc nằm ngủ cô đã va vào một vật gì đó mà

bản thân không thể nhớ rõ.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, Kiều

Bích Ngọc lập tức cảm thấy áp lực, thật khó

chịu. Trong không gian khép kín như vậy dễ

dàng khiến cho người ta phải suy nghĩ linh tỉnh,

cũng khiến bản thân muốn thoát khỏi cảnh ngộ này.

Cô xoay tay nắm cửa, xông ra ngoài. Nhiệt

độ chênh lệch giữa trong nhà với bên ngoài

khiến cô rùng mình một cái, cảm giác rét lạnh

của thời tiết mùa đông cũng khiến cho đầu óc

Kiều Bích Ngọc trong nháy mắt trở nên tỉnh táo

hơn rất nhiều, tâm trạng cũng theo đó mà bình

thường trở lại.

Nhưng rất nhanh, Kiều Bích Ngọc liền phát

hiện, chân mình đang giẫm lên một vật lạ. Vừa

cúi đầu xuống nhìn, cả người cô lập tức hoảng

hốt mất hai phút.

Một bó hoa hồng màu đỏ tươi. Kiều Bích

Ngọc chạy chân trần ra ngoài, đôi bàn chân

trắng nõn khiến màu đỏ của hoa hồng càng trở

nên nổi bật. Tâm tình Kiều Bích Ngọc lúc này vô

cùng phức tạp, cô cúi người nhặt lên.

Tất cả gai trên thân hoa hồng đều đã được

cắt bỏ cẩn thận: “Là ai đã đặt nó ở đây?”

Ai lại đặt một bó hoa hồng trước cửa căn hộ

của cô. Trong đầu cô lập tức hiện lên một màn

tối qua, trên quảng trường đông người qua lại

kia, có một bé gái đã mời cô mua hoa.

Chính là loại hoa hồng này. Sắc mặt Kiều

Bích Ngọc trở nên phiền muộn, siết chặt bó hoa

trong tay, mãi đến khi có một cánh hoa nhẹ

nhàng rơi xuống, cô mới hít sâu một hơi xoay

người đi vào phòng, thay quần áo rồi nhanh

chóng ra ngoài.

Chín giờ sáng, Kiều Bích Ngọc nhận được

một cuộc điện thoại của Châu Mỹ Duy.

Ở đầu dây bên kia, Châu Mỹ Duy hỏi cô có

muốn cô ấy mang về một ít đặc sản của thành

phố Hải Châu không?

“Hiện tại mình đang ở thành phố Hải Châu,

hôm nay là lễ Giáng Sinh, sao cậu lại tới bệnh

viện, có phải bị bệnh rồi không?” Cô ấy nghe

được có tiếng loa bệnh viện ở bên kia điện thoại.

“Tối hôm qua ở quảng trường đi dạo một

lúc, sau đó thì bị cảm rồi phát sốt thôi.”

“Có nghiêm trọng lắm không?”

“Chỉ là cảm mạo bình thường thôi cậu không

cần lo lắng.“ Giọng nói Kiều Bích Ngọc rất bình

thản, không nghe ra một chút bất thường nào.

“Mình đang xếp hàng để lấy số, sắp đến lượt

mình rồi, khi nào xong sẽ nói chuyện với cậu”

Cuộc trò chuyện cứ thế mà kết thúc.

Châu Mỹ Duy suy nghĩ một chút, giọng nói

của cô cũng không có gì khác thường, nhưng tại

sao chỉ là bị cảm bình thường lại phải tới bệnh

viện?

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Đột nhiên từ phía sau có người tiến lại gần,

Châu Mỹ Duy hoảng sợ, ngẩng đầu liền nhìn thấy

một người đàn ông đang đứng đó, lập tức khiến

phát run: “Anh, sao anh lại ở trong phòng tôi?”

Bùi Hưng Nam thấy vẻ mặt kinh hãi của cô

ấy thì làm như không có gì nhún vai: “Nếu không

chẳng lẽ cô cho rằng tối qua cô và tôi ngủ lại

trên đường cái đấy chứ?”

“Tối hôm qua anh ngủ ở đây cùng tôi sao?”

Mỹ Duy càng cảm thấy sợ hãi, cô cao giọng,

âm điệu trở nên chói tai: “Bùi Hưng Nam, anh

chính là tên biếи ŧɦái, tự dưng chạy đến phòng rồi.”

Câu nói kế tiếp có cảm giác không được tự

nhiên, cô đột nhiên không nói tiếp nữa.

“Sao phải căng thẳng như vậy?”

Người gây ra mọi chuyện một chút hổ thẹn

cũng không có, liếc mắt thấy khuôn mặt cô dần

dần ửng hồng nhịn không được liền trêu ghẹo

một chút. Sau đó kẻ luôn nhã nhặn trước mặt

người khác Bùi Hưng Nam nở một nụ cười vô

cùng bại hoại: “Châu Mỹ Duy, cô sợ tôi làm gì cô à?”

Cả người Châu Mỹ Duy lập tức cứng đờ.

Này, này đúng là mặt dày mày dạn, lại có thể nói

ra những lời như vậy!

“Tối hôm qua, rốt cuộc anh..⁄“ Giọng nói

Châu Mỹ Duy có chút run run.

Bùi Hưng Nam có lòng tốt mà giải thích với

cô: “Tối hôm qua tôi xuống dưới quây lễ tân để

đặt thêm một phòng, nhưng nhân viên lễ tân nói

cho tôi biết vì là đêm Giáng Sinh nên khách sạn

đã sớm hết phòng.”

“Không còn phòng, sao anh không nói trước

cho tôi biết!”

Bùi Hưng Nam thấy cô có thành kiến rất lớn

với mình, thở dài nói: “Không phải tôi đang lo

cho cô đấy à?”

Châu Mỹ Duy nghiến răng nghiến lợi mà

trừng mắt với người trước mặt. Có điên mới tin

những lời tên tâm địa đen tối này nói!

Bùi Hưng Nam nhíu nhíu mày, thẳng thắn hỏi

lại một câu: “Nếu tối hôm qua tôi nói cho cô, tôi

phải ở cùng phòng với cô, cô có thể ngủ ngon

như vậy không?”

Châu Mỹ Duy nhất thời ngây người. Cô ấy

không cam tâm, vì sao mỗi lần như thế này cô ấy

đều không thể phản bác lại. Nếu như cả tối hôm

qua, anh ta cùng cô ấy ở một phòng, đương

nhiên cô ấy sẽ không ngủ được.

“Phòng lớn như vậy, một mình cô chiếm hết

cả một giường hai người, tối hôm qua tôi cũng

không vào đó, tôi ngủ ở ngoài sô pha.”

Đương nhiên những lời này của Bùi Hưng

Nam nói vô cùng nghiêm túc, nhưng dường như

trong đó lại có chút chịu thiệt. Nói xong anh ta

không quên bổ sung một câu: “Cô Châu, cô yên

tâm, tôi sẽ không làm gì cô.”

Châu Mỹ Duy trừng mặt nhìn gương mặt nhã

nhặn tuấn dật này, thật sự, sao người này lại có

thể nói ra những lời như thế chứ!

Đúng là ông chú của tôi!

Sáng sớm, một người luôn luôn dày công tu

dưỡng như Châu Mỹ Duy đã muốn chửi thề.

Cùng với người này ở chung thêm giây nào là

huyết áp của cô ấy lại tăng lên giây ấy.

Từ ngày đầu tiên cô ấy quen anh ta, cậu hai

nhà họ Bùi chính là tên cặn bã có văn hóa! Bộ

mặt hứng thú khiến người khác mắc ói của Bùi

Hưng Nam rất ít người biết. Nhìn thấy vẻ mặt

Châu Mỹ Duy vô cùng tức giận mà không dám

nói gì, nhất thời khiến tâm tình anh ta vô cùng

khoan khoái.

Anh ta vô cùng tự nhiên vươn bàn tay to lớn

của mình, xoa nắn gương mặt cô ấy: “Cô Châu,

cô đừng trưng ra bộ mặt đáng ghét như vậy, lát

nữa chúng ta còn đi gặp khách hàng. Nào, cười

một cái.”

Quả nhiên ngay cả mặt cô cũng mềm mại

như vậy.

Sắc mặt Châu Mỹ Duy càng trở nên khó coi

hơn, người này so với con trai thì càng ngây thơ.

Buổi chiều ngày hôm qua khi cô ra khỏi tiểu

khu, chuẩn bị đi tới quảng trường Đông Ninh

cùng dạo phố với Kiều Bích Ngọc thì vô tình gặp

anh ta ở nhà xe đang đứng bên cạnh xe của cô

Ấy.

Lúc ấy cô ấy hoàn toàn không ngờ, hơn nữa

còn rất xấu hổ, bởi vì mấy hôm trước bị anh ta

cho nghỉ việc, cô ấy liền khóc lóc rồi bỏ chạy.

Anh ta nói, Bùi Thanh Tùng phát bệnh, cáu kỉnh

nhất định đòi gặp cô ấy.

Có lẽ lúc ấy vẻ mặt của Bùi Hưng Nam vô

cùng thành thật cho nên cô ấy mới thực sự ngốc

nghếch mà chạy theo anh ta. Tới thành phố Hải

Châu mới phát hiện, hóa ra mình bị lừa.

Bùi Hưng Nam kỳ quái nói với cô ấy:

“Chuyện lần trước, là tôi xử lý chưa thỏa đáng.

Thanh Tùng thật sự muốn tặng cô một món quà

vào lễ Giáng Sinh.

Châu Mỹ Duy cũng không trông cậy người

trước mặt này nói một câu giải thích, thật sự

ngẫm lại, mọi người đều là người trưởng thành,

có một số việc không cần phân rõ ai đúng ai sai.

“Anh lừa tôi tới thành phố Hải Châu để làm gì?”

Người này lại cho rằng đó là chuyện đương

nhiên, nói: “Lễ Giáng Sinh nhưng tôi không muốn

nghỉ, tôi muốn tới đây gặp một khách hàng.”

Châu Mỹ Duy biết có tranh cãi cũng vô ích,

rất muốn mắng một câu liên quan gì tới tôi.

Sau đó tựa như mỗi lần cô ấy cảm thấy bản

thân có lý, lúc muốn truy hỏi anh ta, Bùi Hưng

Nam lại vô cùng bình tĩnh mà nói với cô: “Cô

Châu, dựa trên những gì tôi biết về cô, cô sẽ

không tiêu tiền cho bản thân ngay cả khi có tiền.

Cho nên để đền bù chuyện thất lễ lần trước, tôi

sẽ chỉ trả toàn bộ tiền du lịch ở thành phố Hải

Châu này, ăn những món ăn đắt tiền nhất và ở

trong phòng tổng thống.”

Những lời này chính là muốn ám chỉ cô đúng

là một đứa nghèo kiết xác, không chừng cả đời

này cũng không có cơ hôi hưởng thu.