Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 301

Chương 301: Tặng một món quà Giáng Sinh

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, không phải ngày

mùng 1 tháng 4, Kiểu Bích Ngọc từ trong phòng

tắm đi ra, trang điểm nhẹ nhàng một chút, thay

một bộ quần áo mới chuẩn bị ra ngoài.

Cô liếc nhìn qua màn hình điện thoại, nghỉ

ngờ cái người không được chào đón ấy lại trêu đùa mình.

Trong điện thoại của cô có một tin nhắn rất kì lạ.

“Kiều Bích Ngọc, tôi là Hà Thủy Tiên. Hôm

nay tôi muốn hẹn cô ra ngoài nói chuyện một

chút. Nếu như cô nhận được tin nhắn này thì hãy

gọi lại cho tôi.”

Kiều Bích Ngọc lặp lại rất nhiều lần, cô chắc

chắn rằng mình không nghe nhầm, giọng nói

trong tin nhắn đó thực sự là của Hà Thủy Tiên,

hơn nữa giọng nói của cô ta nghe có vẻ căng

thẳng xen lẫn bất an.

Kiều Bích Ngọc cô với Hà Thủy Tiên từ trước

đến giờ luôn không hòa hợp với nhau, vậy thì có

chuyện gì để nói cơ chứ.

Hơn nữa mấy hôm trước cô còn cùng bạn

thân của cô ta là Quan Liên đánh nhau một trận

tơi bời, chẳng lẽ bọn họ vì quá phẫn nộ, không

can tâm bị đả kích nên muốn tìm cô để gây

chuyện ư?

Tóm lại, sau khi Kiểu Bích Ngọc nhận được

lời nhắn đó, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu

cô đó chính là không thèm quan tâm đến cô ta.

Đêm nay là đêm Giáng Sinh, theo lẽ thường

thì các cô gái sẽ cùng bạn trai, người yêu hay

chồng của họ đón Noel một cách lãng mạn nhất

có thể. Còn đối với những người cô đơn lẻ bóng

như cô đây tốt nhất là không nên ra khỏi nhà để

tránh phải ăn cẩu lương đến ngập bụng.

Thế nhưng tâm trạng Châu Mỹ Duy có vẻ

không vui cho lắm, nhất quyết muốn gặp mặt di

chơi giải khuây, Kiều Bích Ngọc với tư cách là

bạn thân đương nhiên phải đồng ý đi cùng cô ấy rồi.

Cho tất cả tiền lẻ, điện thoại di động và cả

thẻ tín dụng vào túi xách, Kiều Bích Ngọc đóng

sầm cửa lại rồi đi ra ngoài một cách ngầu nhất có thể.

Trước khi đóng chặt cửa lại, cô có thói quen

liếc nhìn lên trần nhà, không biết tên khốn Quách

Cao Minh đêm nay sẽ trải qua thế nào đây, có lẽ

sẽ cùng hội Lục Khánh Nam mở tiệc trên du

thuyền ăn chơi suốt ba ngày ba đêm cũng nên.

Đúng là thứ đàn ông xấu xa!

Vừa bước ra khỏi cổng lớn của tiểu khu, Kiều

Bích Ngọc đang định gọi taxi nhưng vừa ngẩng

đầu lên đã nhìn thấy Hà Thủy Tiên đứng ngay

trước mắt.

Chính xác là cô ta đứng ở bên kia đường đối

diện với cô, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, cô ta

đang dùng một ánh mắt phức tạp nhìn thẳng về phía cô.

Kiều Bích Ngọc đứng đơ một chỗ, cau mày

cũng nhìn chằm chằm về phía Hà Thủy Tiên.

Cuối cùng, cô quyết định tự nhiên thoải mái

băng qua đường lớn, chủ động đi về phía Hà

Thủy Tiên.

Kiều Bích Ngọc có thế nào cũng không ngờ

rằng, với thân phận của cô ta bây giờ thế mà lại

đích thân đi đến tiểu khu này để tìm cô, rốt cuộc

có chuyện gì nghiêm trọng chứ?

Hà Thủy Tiên thở phào nhẹ nhõm khi nhìn

thấy cô chủ động đi về phía mình. Cô ta đã sớm

đoán được, với tính cách của Kiều Bích Ngọc

chắc chắn sẽ không hồi trả lời điện thoại của mình.

“Đêm Noel mà lại không ra ngoài tìm đàn

ông, rốt cuộc có chuyện quan trọng gì lại khiến

giám đốc Hà đây phải đợi tôi ở cái tiểu khu tồi

tàn cũ nát này vậy?”

Kiều Bích Ngọc không hề có một chút thiện

cảm nào đối với Hà Thủy Tiên, cô cũng lười giả

bộ, trực tiếp đứng cách xa cô ta một mét, dùng

giọng điệu lạnh lùng mỉa mai cô ta.

Hà Thủy Tiên vẫn nhìn cô chằm chằm, vẻ

mặt nghiêm túc rối bời, như thể có chuyện xảy ra thật.

Kiều Bích Ngọc thấy vậy cũng đanh mặt lại,

không còn dáng vẻ cười cợt nữa. Cô nhìn thấy

bàn tay đang nắm chặt của Hà Thủy Tiên, như

thể đang cầm một thứ gì đó, biểu cảm của cô ta

giống như đang đấu tranh vật lộn với điều gì kinh

khủng lắm.

“Hà Thủy Tiên, có việc gì thì cô nói thẳng

luôn đi. Tôi có hẹn với Châu Mỹ Duy ra ngoài đi

chơi rồi, không có thời gian đứng đây cùng cô

đâu. Mà này, nhân tiện đây tôi nói luôn, nếu như

cô muốn nhắm đến tôi vì chuyện liên quan đến

Quách Cao Minh lần trước, vậy thì tôi đành phải

nhắc nhở trước với cô. Bình thường cô thông

minh như thế, cô nên biết tôi chỉ cần dùng hai

phút là có thể khiến cô vào nằm dưỡng thương

trong bệnh viện dài ngày đấy.”

Lời nói của Kiều Bích Ngọc nghe thì có vẻ

nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại chứa một sự

lãnh đạm lạnh lùng. Cô thực sự không hề muốn

lãng phí thời gian bên cạnh cô ta.

“Cô hẹn với Châu Mỹ Duy ở đâu, tôi lái xe

đưa cô đi.”

Hà Thủy Tiên tự nhiên lại có ý tốt muốn làm

tài xế chở cô đi khiến Kiều Bích Ngọc nhất thời

không dám tin.

“Này, giọng điệu ban nãy của cô trong điện

thoại có chút kì lạ, rốt cuộc cô đến tìm tôi là có

chuyện gì?”

Cô hoàn toàn không muốn lên xe của một kẻ

đầy mưu mô xảo quyệt này.

Có lẽ là do Kiểu Bích Ngọc nói chuyện có

chút thẳng thắn, vì thế Hà Thủy Tiên trên mặt

liền nở một nụ cười chuẩn mực, cô ta nói: “Sao?

Sợ tôi bán cô đi nơi khác à?”

Nói xong, cô ta lập tức mở cửa xe ô tô.

“Kiều Bích Ngọc, nếu như tôi nói, hôm nay

tôi muốn tặng cho cô một món quà Giáng Sinh

thì cô có muốn không?”

Tặng cô một món quà Giáng Sinh?

Kiểu Bích Ngọc nhìn cô ta dò xét một lúc

lâu, cho đến khi cả hai người phụ nữ bước lên xe,

Kiều Bích Ngọc nói ra tên một địa chỉ: “Quảng

trường thương mại Đông Ninh.”

Chiếc xe Mercedes màu trắng của Hà Thủy

Tiên lướt đi nhẹ nhàng, cô ta nhìn thẳng về phía

trước mà không hề liếc ngang liếc dọc. Tốc độ

xe đi không nhanh, nhìn bề ngoài có vẻ như bên

trong đang kìm nén một điều gì đó.

Kiều Bích Ngọc ngồi ở ghế phụ bên cạnh cô

ta, cô có thể nhận thấy rõ ràng người phụ nữ bên

cạnh mình hôm nay có gì đó khác lạ, không hề

giống với thường ngày.

Nói thực ra quan hệ của hai người có thể coi

là kẻ thù của nhau, tự nhiên lại ngồi cùng trên

một chiếc xe, trong lòng Kiểu Bích Ngọc cảm

thấy có chút trào phúng buồn cười.

Nửa tiếng sau, xe ô tô chậm rãi dừng ở một

bên, trước mặt chính là Quảng trường thương

mại Đông Ninh.

Lông mày của Kiểu Bích Ngọc nhíu chặt

hơn, cô vẫn không hiểu rốt cuộc người phụ nữ

này muốn giở trò gì.

“Hà Thủy Tiên, thực ra tôi không hề có hứng

thú với chuyện của cô, cho dù cô nói cô làm việc

ở tập đoàn IP&G, hay là nói ở trên thương trường

cô ra sức giúp đỡ Quách Cao Minh như thế nào,

tôi hoàn toàn không hề có hứng thú đâu.”

Kiều Bích Ngọc thực sự không muốn ở cùng

cô ta trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, cô

mở cửa xe định đi ra ngoài.

Trong lòng Hà Thủy Tiên đấu tranh, thấy cô

chuẩn bị bước xuống xe thì vội vàng vươn tay

nắm lấy cổ tay cô: “Kiều Bích Ngọc, chuyện này

chắc chắn cô sẽ có hứng thú. Chẳng lẽ cô không

muốn biết ngày hôm đó trong phòng phẫu thuật…”

Lời cô ta nói rất nhanh, thậm chí còn có chút mơ hồ.

“Phòng phẫu thuật nào?”

Kiều Bích Ngọc nhanh chóng đáp lại, cô

nghe thấy một số từ đặc biệt trong đó.

“Hà Thủy Tiên, hôm nay cô đến tìm tôi rốt

cuộc có chuyện gì hả?”

Kiều Bích Ngọc đứng ở bên ngoài xe, dùng

ánh mắt sáng rực nhìn Hà Thủy Tiên đang ngồi ở

ghế bên tay lái. Hà Thủy Tiên dường như bị cô

nhìn chằm chằm thì có do dự một lúc, cô ta

ngậm chặt miệng, không nói gì nữa mà chỉ vươn

tay phải về phía cô.

Kiều Bích Ngọc đã quen biết cô ta được một

thời gian nhưng chưa bao giờ nhìn thấy khuôn

mặt cô ta cứ liên tục thay đổi rối ren như thế,

thậm chí cô còn thấy tay phải của cô ta cứ run

rẩy mãi không thôi.

Sau đó Hà Thủy Tiên hít một hơi thật sâu,

mở rộng lòng bàn tay phải ra, ở trong có một cái

USB bé tí màu đen.

“Cái này…” Giọng cô ta càng ngày càng bé

vì căng thẳng.

Kiều Bích Ngọc không vội cầm lấy nó, nhưng

nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt của cô ta, có thể

thấy Hà Thủy Tiên dường như đang sợ hãi điều gì đó.

“Bên trong chiếc USB này lưu cái gì? Cô

muốn đưa nó cho tôi xem sao?”

Kiều Bích Ngọc hỏi với giọng tự nhiên. Khi

cô tò mò định vươn tay ra cầm lấy, Hà Thủy Tiên

lại có vẻ sợ hãi, ngay lập tức rụt tay lại nắm chặt

chiếc USB.

Kiều Bích Ngọc không bất ngờ về việc cô ta

đột ngột thu lại USB, dù sao thì thứ đồ đó vốn dĩ

thuộc về bản thân Hà Thủy Tiên.

Tuy nhiên ngay sau đó Kiều Bích Ngọc cảm

thấy Hà Thủy Tiên có chỗ nào đó không đúng,

như thể thần kinh đang bị căng thẳng quá mức.

“Cô bị làm sao vậy?”

Kiều Bích Ngọc không phải là người vô tâm,

nhìn thấy sắc mặt của cô ta có gì đó không ổn,

có lẽ nào là do áp lực công việc quá lớn, dẫn đến

việc căng thẳng quá mức nên sinh bệnh chăng.

“Bí mật của công ty, tôi nghĩ là mình vẫn nên

đến nhà họ Quách thương lượng rõ ràng với ông

cụ Quách.”

Hà Thủy Tiên nhanh chóng nói với cô bằng

giọng điệu máy móc, cô ta khởi động xe rồi vội

vàng rời di.

Kiều Bích Ngọc đứng giữa không khí đông

vui náo nhiệt của Quảng trường Đông Ninh, bên

tai vang lên những bản nhạc Giáng Sinh vui vẻ,

nhưng tâm trạng của cô lúc này không hiểu sao

lại không hề vui chút nào. Cô vẫn nhìn theo chiếc

xe màu trắng của Hà Thủy Tiên dần biến mất

giữa biển người đông đúc.

Hà Thủy Tiên là một người phụ nữ vô cùng

thông minh, đặc biệt là về lợi ích kinh doanh, cô

ta rất nhạy bén và hiểu rõ được ưu điểm và

nhược điểm giữa lãi và lỗ. Đây cũng là lí do tại

sao cô ta có thể trở thể một người đứng đầu

điều hành công ty mặc dù còn rất trẻ. Cô ta

tuyệt đối sẽ không kinh doanh nếu như không

đạt được lợi ích và cũng không bao giờ bị vướng

vào những khoản nợ khó đòi.

“Ban nãy rốt cuộc cô ta muốn nói với mình

chuyện gì chứ?”

Một luồng gió thổi qua, Kiểu Bích Ngọc

đứng thẳng, sửa sang lại đầu tóc rối bù, mùa

đông năm nay có vẻ lạnh giá hơn mọi năm.