Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 292

Chương 292: Kiều Bích Ngọc, tôi có bạo lực gia đình với cô sao?

Sắc mặt Hàn Lê Trang trông khá khó coi, lại

dùng giọng điệu này mắng cô, lúc trước khi quay

quảng cáo đã nhịn cô lâu rồi.

“Thật là buồn cười, giả bộ thanh cao cái gì

hả? Không tìm được người giới thiệu thì cứ nói.”

Kiều Bích Ngọc không muốn tranh cãi với cô

ta, vì vậy cô quay người rời di.

“Cô Bích Ngọc thật xinh đẹp và có khí chất.

Người đẹp, làm sao có thể để cô bị chặn ngoài

cửa chứ? Tôi đủ tư cách để làm người giới thiệu.

Thẻ của cô ấy để tôi làm.”

Kiều Bích Ngọc không biết Tổng giám đốc

Tống trước mặt, khoảng 40 tuổi, mặc quần áo

đơn giản mà cao cấp, thoạt nhìn giống như một

thương nhân vừa ở nước ngoài trở về.

“Tổng giám đốc Tống không hổ là một trong

mười doanh nhân xuất sắc hàng đầu, thật là

khách khí.”

Jack cười nịnh nọt, trước khi Kiểu Bích Ngọc

kịp phản ứng, anh ta đã lấy túi xách của cô, lấy

chứng minh thư của cô đưa cho quây.

Nhiệp vụ của IP&G rất rộng, ngoài những nữ

người mẫu tranh nhau sinh tử, còn có rất nhiều

dự án quy mô lớn. Gần đây, trong số các hạng

mục có hạng mục hợp tác cùng tổng giám đốc

Tống, muốn hạng mục thuận lợi, đương nhiên

phải chiều lòng khách hàng.

Kiều Bích Ngọc có chút chán ghét hành

động của nhân viên IP&G, nhưng khi nhìn thấy

nhân viên phục vụ ở quầy điền thông tin vào máy

tính với tốc độ cực nhanh, cô nghiến răng nghiến

lợi nói.

“1BO triệu đó tôi sẽ tự trả” Thật là đau cắt thịt!

Đau nhức nhối!

Kẻ chết tiệt Quách Cao Minh sao lại làm tấm

thẻ lại đắt như vậy? Các dịch vụ khác phải trả

phí.

Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Bích Ngọc có

chút méo mó, vị tổng giám đốc Tống này vẫn

luôn giữ nụ cười nhẹ và khí chất dịu dàng, một

mực quan sát cô, tò mò không biết cô đang tức

giận cái gì.

Bởi vì Tổng giám đốc Tống vừa mới có mặt,

Hàn Lê Trang mang theo khuôn mặt tươi cười

tiêu chuẩn siêu mẫu của cô ta, giống như đã rất

quen thuộc: “Tổng giám đốc Tống, Bích Ngọc

của chúng ta là người mới, cô ấy hơi nhút nhát

và sợ người lạ, mong anh thông cảm. Nếu cô ấy

có làm gì chưa tốt, mong anh bỏ qua cho.”

Nhút nhát và sợ người lạ?

Kiều Bích Ngọc kinh ngạc mở to mắt, lần

đầu tiên trong đời bị người ta nói mình là người

ngại ngùng xấu hổ, cô nhìn xuống khuỷu tay

mình đang nổi da gà.

Tổng giám đốc Tống này vừa từ nước ngoài

trở về, hình như thấy biểu cảm nhỏ nhặt của cô

rất buồn cười. Ánh mắt ông ta luôn hướng về

phía cô, mang theo ý cười, quan tâm hỏi: “Cô

Bích Ngọc, trước đây cô làm nghề gì vậy?”

“Bà chủ gia đình.”

Kiều Bích Ngọc không bài xích vị tổng giám

đốc Tống này, thản nhiên nói mấy chữ.

Nhẫn cưới bị cô tức giận ném vào ngăn kéo,

dù sao lần này tham gia quảng cáo IP&G cũng là

lần đầu tiên cô chính thức ra ngoài tìm việc.

Trước đây cô đã từng nói sau khi sinh con phải

làm một người phụ nữ mạnh mẽ như Hà Thủy

Tiên, nhưng lần này, thực sự cô bị ép buộc.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc

càng khó coi hơn.

Tổng giám đốc Tống và Hàn Lê Trang đều

giật mình, ra vẻ không tin: “Cô đã kết hôn rồi sao?”

“Vậy cô và cậu Lục là sao?”

Hàn Lê Trang này không thể không nói

chuyện phiếm, Lục Khánh Nam sẽ không đi với

phụ nữ đã có gia đình.

Trước khi bọn họ đồn đại về chuyện này,

Kiều Bích Ngọc lười giải thích rằng đó là một trò

đùa. Chính cô cũng không biết mình muốn trêu

chọc Lục Khánh Nam hay chọc giận người đàn

ông khác.

Lương tâm phát hiện ra rằng cô muốn nói rõ

cho Lục Khánh Nam, nhưng người phụ nữ ở quầy

đứng lên và cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Cô Bích Ngọc, trong hồ sơ máy tính của

chúng tôi có ghi chép, cô đã là hội viên ở đây

của chúng tôi.”

“Cái gì?”

Phản ứng của Hàn Lê Trang còn đáng sợ

hơn: “Người như cô ấy làm sao có thể là hội viên

ở đây chứ?”

Khi lời nói vừa nói ra, cô ta cảm nhận được

ánh mắt kỳ lạ của tổng giám đốc Tống, lập tức

biết mình nói chưa đúng, nhếch mép cười giảng

hòa.

“Ý tôi là bản ghi máy tính của cô viết ai là

người giới thiệu cô ấy?”

Lễ tân nhìn xuống màn hình máy tính, sau đó

lại nhìn bọn họ, lễ phép trả lời: “Không có ghi chép.”

“Cô đã là thành viên ở đây rồi, sao không nói

mà còn giả bộ.“ Jack hạ giọng tỏ vẻ rất bất mãn với cô.

Tổng giám đốc Tống có chút ngượng ngùng:

“Xem ra hôm nay tôi làm anh hùng hụt rồi.”

Jack lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Tổng

giám đốc Tống, cô Bích Ngọc có hơi chậm chạp

ngơ ngác. Đừng trách cô ấy, nhất định là cô ấy vô ý.”

Mặt Kiều Bích Ngọc không chút biểu cảm,

bên tai nghe rõ người khác vừa chỉ trích mình, cô

thật muốn phản bác.

Nhưng cô thực sự không cố ý, vì cô cũng

không biết ai mở thẻ hội viên cho mình.

Một vài người nhanh chóng tiến vào hội

trường chính, tại đây tổ chức một bữa tiệc nhỏ,

từng nhóm người ngồi thành một nhóm nhỏ vừa

tán gẫu vừa uống rượu, ánh đèn phía trên màu

vàng ấm áp mang theo chút tâm tình.

Bữa tiệc này cũng không có mấy thứ lộn xộn

kia, nam nữ tụ tập nói về một số bộ phim truyền

hình và điện ảnh mới, không có mô hình cảm ứng

quy mô lớn, giống như là những bạn bè cao cấp

đang tụ họp.

“Kiều Bích Ngọc, cô thật lợi hại. Dù đã kết

hôn vẫn có thể tìm Lục Khánh Nam. Tôi xem

thường cô rồi.”

Hàn Lê Trang mời cô một ly cocktail, cô ta

có chút ngưỡng mộ nói: “Người đàn ông của cô

là ai?”

“Tôi và Lục Khánh Nam chỉ là bạn.” Kiểu

Bích Ngọc nhận lấy ly cocktail, tránh nặng tìm

nhẹ nói với cô ta.

“Bạn?”

Hàn Lê Trang cũng không có địch ý lớn với

cô, lập tức cười nói: “Đùa với tôi à? Đây không

phải lần đầu tiên cô tiếp xúc xã hội. Thái độ của

Lục Khánh Nam đối với cô chỉ là bạn thôi sao?”

Ai tin được chứ.

“Nghe nói Lục Khánh Nam không ngủ với

một số bạn gái. Thì ra anh ấy không hề động vào

cô. Hèn gì một người thiếu phụ như cô chỉ để

cho anh ấy tò mò một chút. Đàn ông là vậy bọn

họ luôn thích tìm kiếm những điều mới lạ.”

Vừa nói, cô ta vừa ngước mắt, mang theo vẻ

mơ hồ mà nhìn về phía mấy người đàn ông: “Vị

tổng giám đốc Tống xem ra khá hứng thú với cô,

đáng tiếc. Cô có nghĩ đến chuyện bán phá giá

cho anh ta không?”

“Nói thật với cô, tôi nghe nói, gia cảnh của

anh Tống rất tốt. Tuy không phải gia đình quyền

lực như Lục Khánh Nam, nhưng anh ta tay trắng

dựng nghiệp từ nước ngoài. Một người phụ nữ

có thể giữ được anh ta lâu dài, anh ta cũng sẽ

trở thành một người chồng, người cha tốt.

Người chồng tốt, người cha tốt?

Kiều Bích Ngọc có chút buồn chán, vì vậy cô

liếc nhìn tổng giám đốc Tống ở phía đối diện.

Ông ta thấy cô nhìn về phía mình thì nhẹ

nhàng cười, nhanh chân đi về phía bọn họ: “Hai

người đẹp, các cô đang bàn gì đấy?”

Hàn Lê Trang cởi mở cười: “Tổng giám đốc

Tống, chúng tôi đang nói về anh.”

Tổng giám đốc Tống lộ ra vẻ ngạc nhiên:

“Phải không, nói gì về tôi thế?”

“Chúng tôi đang nói rằng mặc dù Bích Ngọc

đã kết hôn nhưng mối quan hệ gia đình rất kém,

có thể phải ly hôn. Nếu cô ấy gặp được sớm anh

thì tốt rồi.

Hàn Lê Trang nói như thế, coi như đã bán đứng cô.

Tổng giám đốc Tống gần 40 tuổi có vẻ rất

quan tâm đến Kiều Bích Ngọc, ông ta nói rất bình

tĩnh: “Thật ra, tôi đã từng có một cuộc hôn nhân

cách đây 5 năm, nhưng vì không hòa hợp được

với vợ thì tôi đã ly hôn. Tỷ lệ ly hôn ở nước ngoài

khá cao. Hơn nữa, suy nghĩ của mỗi người cũng

chín chắn hơn, không hạnh phúc bên nhau thì

nên tách ra cho tốt.”

Kiều Bích Ngọc một mực im lặng, đặc biệt là

khi cô nghe đến hai chữ ly hôn.

“Cô Bích Ngọc, cô có thể nói cho tôi biết

nếu cô gặp bất kỳ khó khăn nào.”

“Đúng đó nha, nếu cô thật sự không có tình

cảm với người đàn ông đó, vậy thì đừng lãng phí

thời gian dây dưa mãi vào nhau.”

Hàn Lê Trang rất vui vẻ nói, cô ta muốn thử

hết sức để mai mối cho bọn họ, nhìn thấy đến

nhẫn cưới mà cô còn không đeo, hẳn là tình cảm

đã tan vỡ.

Kiều Bích Ngọc chỉ cảm thấy bọn họ rất

phiền phức, làm cô lại nhớ tới nhiều chuyện, sắc

mặt phức tạp.

Cô cầm ly cocktail trong tay lên uống một

ngụm, son đỏ của cô lập tức in trên mặt kính

trong suốt, sắc môi có mấy phần quyến rũ dưới

ánh đèn.

Tổng giám đốc Tống nhìn ngón tay trắng

nõn của cô, sau đó chuyển sang đôi môi đỏ

mọng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt có

chút mờ mịt, ông ta dụ dỗ nói: “Có mấy người

đàn ông vì muốn giữ mặt mũi mà không muốn ly

hôn với cô, còn vướng bận cô, có thể làm ra mấy

chuyện cực đoan. Cô phải cẩn thận, nếu có bạo lực.

“Kiều Bích Ngọc, tôi bạo lực gia đình với cô sao?”

Một giọng nói vang lên đột ngột, thật trầm

thấp, khó phân mừng giân.