Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 239

Chương 239: Quách Cao Minh ba tháng mới có thể trở về

Châu Mỹ Duy ân cần hỏi thăm mười tám đời

tổ tông của Lục Khánh Nam, tên khốn nạn vô

liêm sỉ!

Vừa rồi bác sĩ dùng ánh mắt trách cứ trừng

cô ấy rất lâu, ngay cả Cung Nhã Yến biết Kiều

Bích Ngọc chịu kích động cũng lo lắng chạy tới,

chính cô ấy cũng rất hối hận, thực sự không nên

tùy tiện gọi điện thoại cho “người thượng đẳng”.

Cuối cùng bác sĩ tiêm thêm thuốc ngủ cho

Kiều Bích Ngọc, muốn cô thông qua giấc ngủ

điều tiết, lo lắng nhất sẽ xuất hiện rối loạn thần

kinh, vậy thì phiền phức lớn rồi.

“Dì Nhã Yến, hôm nay dì ở đây trông cậu ấy,

cháu có một số việc phải ra ngoài một lát.“ Châu

Mỹ Duy nói đơn giản xong, lập tức cầm túi xách

chạy hùng hục ra khỏi bệnh viện.

Vẻ mặt Châu Mỹ Duy âm trầm không ngừng

gọi điện cho Lục Khánh Nam, nhưng bên kia

không biết Lục Khánh Nam chịu chuyện gì kích

thích, vậy mà anh ta không chịu nghe điện thoại.

“Tên họ Lục hoa tâm đại củ cải đáng chết,

lần sau tôi sẽ bêu xấu anh trên trang giải trí.”

Có thể nói Lục Khánh Nam rất nổi tiếng ở

thành phố Bắc An, bạn gái của anh ta từ tiếp

viên hàng không các quốc gia đến người mẫu

quốc tế, những người phụ nữ này tự nguyện lao

đầu về trước, anh ta vốn là cậu chủ nhà giàu,

Châu Mỹ Duy nghĩ cả đời này cô cũng không có

cơ hội tiếp xúc, xem trang giải trí cũng là xem tin

tức gϊếŧ thời gian, nhưng từ khi Kiều Bích Ngọc

gả cho nhà họ Quách, những người quyền quý

này không hiếm thấy, đối với một số nhân vật

cũng không còn kính trọng, hiện giờ chỉ muốn

phỉ nhổ anh ta.

Ra bên ngoài bệnh viện, cô ấy lập tức gọi

một chiếc taxi tới nhà họ Quách.

Sâu trong lòng Châu Mỹ Duy rất kiêng ky

nhà họ Quách, có thể là nó quá lớn, quá trang

nghiêm lộng lẫy, giống như thần hạnh phúc,

khiến người ta không dám mạo phạm, không cẩn

thận gây chuyện thì cả đời xong rồi.

Nhưng hôm nay cô ấy nhất định phải qua đó.

Kiều Bích Ngọc muốn tìm Quách Cao Minh,

cô ấy phải giúp cô tìm.

“Xin chào, xin hỏi ông cụ Quách có nhà

không?”

Cô ấy xuống xe, lấy hết can đảm đi về phía

cánh cổng cao hơn năm mét, hỏi một nhân viên

bảo vệ.

“Cô gái, cô tên là gì, cô tìm ông cụ Quách

nhà chúng tôi có chuyện gì sao?“ Người giúp

việc nhà họ Quách coi như có tố chất, sẽ không

chửi loạn, lễ phép hỏi cô ấy rõ ràng.

Châu Mỹ Duy bị hỏi có chút xấu hổ, cô ấy và

nhà họ Quách không có một chút quan hệ nào.

“Tôi tên là Châu Mỹ Duy, tôi là bạn tốt của

mợ chủ nhà các anh, chuyện là như vậy, Kiều

Bích Ngọc xảy ra chuyện, cô ấy ở trong bệnh

viện bảo tôi tới tìm Quách Cao Minh.”

Tốt xấu gì Châu Mỹ Duy cũng lăn lộn ngoài

xã hội mấy năm, lạnh nhạt nói vài câu, có một số

việc không thể nói quá rõ ràng.

Bảo vệ nghe cô ấy nhắc tới Kiều Bích Ngọc,

sắc mặt hơi kỳ lạ.

Châu Mỹ Duy cảm thấy biểu cảm của đối

phương rất lạ, nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng càng

buồn bực: “Kiều Bích Ngọc đều sắp mười ngày

không về nhà họ Quách, các người thật sự

không phát hiện ra chút nào, hay là các người

không quan tâm tới sự sống chết của cậu ấy!”

Bảo vệ không muốn giải thích quá nhiều,

vốn muốn bảo cô ấy rời đi, nhưng trong lòng lại

có chút do dự.

Một năm này, người giúp việc trên dưới nhà

họ Quách đều có một nhận thức chung, chỉ cần

là chuyện có liên quan tới Kiều Bích Ngọc, đều

phải xử lý thận trọng.

“Cô ở yên đây đi, tôi đi liên lạc với quản gia

Phương.” Bảo vệ cầm lấy điện thoại nói vài câu,

nhanh chóng cắt đứt: “Quản gia Phương phụ

trách ở biệt thự Uyển Như sẽ tới đây nhanh thôi,

cô có chuyện gì thì hỏi bà ấy đi.”

Bảo vệ không cho Châu Mỹ Duy tiến vào nhà

họ Quách, nhà họ Quách không phải người nào

muốn vào là có thể vào được, Châu Mỹ Duy

không quan tâm lắm đứng đợi bên ngoài cửa,

hơn nữa cô ấy còn nhớ rõ Kiều Bích Ngọc từng

nói, nhà họ Quách có một quản gia tên Phương

Vi đối xử rất tốt với cô.

“Mở cửa cho cô Châu Mỹ Duy vào đi, tôi

quen cô ấy, cô ấy là bạn tốt của mợ chủ.”

Phương Vi nhanh chóng chạy tới, thản nhiên

nói với bảo vệ, rõ ràng là vị quản gia Phương này

có địa vị rất cao.

“Không cần, đứng ở đây nói chuyện là được

rồi, tôi chỉ muốn nói một chuyện.”

Châu Mỹ Duy không dài dòng, nói thẳng vào

chủ đề: “Quản gia Phương, bà có thể liên lạc

được với Quách Cao Minh không, Kiều Bích

Ngọc có việc gấp muốn tìm anh ấy, thật sự rất

gấp liên quan tới sinh mệnh.”

Cách một cánh cửa, bọn họ cứ đứng nói

chuyện như vậy.

“Hiện giờ cậu chủ Cao Minh không ở trong

nước, hơn nữa chuyện của đám cậu chủ Cao

Minh, chúng tôi không có quyền can thiệp, chỉ

có thể nói cho cô biết, cậu ấy không thể trở về

nhanh như vậy.” Phương Vi mở miệng nói thật.

“Vậy ông cụ Quách đâu, có thể liên lạc với

ông ấy được không, chúng tôi thật sự có chuyện

rất gấp.”

“Ông cụ Quách, bao gồm bà chủ của chúng

tôi, cô Thanh Châu, bọn họ đều không ở nhà họ

Quách.” Lời nói của Phương Vi cắt đứt kỳ vọng

của cô ấy.

“Tất cả chủ nhân của nhà họ Quách không ở đây sao?”

Châu Mỹ Duy cảm thấy bà ấy đang nói dối,

Kiều Bích Ngọc xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà

họ Quách bọn họ đúng lúc cũng người đi nhà

trống, không có một người để nói chuyện.

“Cô Mỹ Duy, tôi có thể nói thẳng với cô, mấy

ngày nữa là đến ngày sinh dự tính của mợ chủ

chúng tôi rồi, làm phiền các cô giúp đỡ”

“Ngày sinh dự tính cái gì?” Châu Mỹ Duy

vốn không muốn nói, nhưng nghe thấy mấy chữ

này thì tràn ngập lửa giận, vô cùng châm chọc.

Cô ấy tức giận hét lên: “Đứa bé đều đã chết,

đã chết rồi.”

Vẻ mặt Phương Vi vốn bình tĩnh nghe thấy

thế thì thay đổi, ngăn cách một cánh cửa sắt tiến

lên một bước, khϊếp sợ hỏi lại: “Cái gì, đứa bé đã

chết rồi?”

“Các người thật sự không biết.“ Châu Mỹ

Duy cảm thấy trái tim lạnh giá, giọng nói cũng

nghiêm túc hơn: “Cháu nội của nhà họ Quách

các người không còn nữa, đã không còn, biến

thành hai lọ tro cốt.

Lúc trước nhà họ Quách bọn họ vui mừng

chờ mong đứa bé được sinh ra cỡ nào, hiện giờ

chỉ có thể nói, nhà họ Quách bọn họ thật sự

chẳng quan tâm tới Kiều Bích Ngọc nữa rồi.

“Lúc mang thai đứa bé rõ ràng rất khỏe

mạnh.” Ngay cả dì Phương cũng vô cùng đau

đớn.

Châu Mỹ Duy thở dài một hơi: “Chuyện này

tôi không muốn nói, tôi chỉ muốn nói với các

người, Kiều Bích Ngọc đau đớn hơn các người

gấp trăm ngàn lần, quản gia Phương bà cũng là

phụ nữ, không có người phụ nữ nào có thể chấp

nhận được đau xót mất con, chuyện này đã xảy

ra, bây giờ cậu ấy thật sự…

Nói xong, vành mắt của Châu Mỹ Duy đỏ

lên, giọng nói nhẹ hơn, cầu xin bà ấy: “Các người

coi như đồng tình với cảnh ngộ của cô ấy đi, hiện

giờ cô ấy chỉ muốn gặp Quách Cao Minh, chúng

tôi không có biện pháp, ngay cả Lục Khánh Nam

đều không muốn nghe điện thoại của chúng tôi,

bà tốt bụng giúp đỡ một chút đi, nói với Quách

Cao Minh chuyện này, bảo anh ấy mau trở lại,

mình cô ấy rất khó chịu.”

Phương Vi biết Châu Mỹ Duy không nói dối,

nghe cô ấy nói vậy bà ấy hơi cảm động, tâm

trạng rất trầm trọng, nhưng bà ấy chỉ có thể nói

thẳng với cô ấy: “Cậu chủ Cao Minh không có

khả năng trở về nước trong khoảng thời gian

ngắn, nhanh nhất cũng phải ba tháng.”

“Anh ấy cứ thế bỏ lại Kiểu Bích Ngọc một

mình chịu đựng ba tháng, ba tháng đấy! Kiều

Bích Ngọc sắp điên rồi!” Châu Mỹ Duy tức giận

trách mắng.

“Cơ thể của cậu chủ Cao Minh không tốt,

ông cụ đã đưa cậu ấy tới Seattle.“ Phương Vi đã

nói những lời không nói rồi.

Đây là lần đầu tiên Châu Mỹ Duy nghe nói

tới, cô ấy có chút không tin.

Cô ấy bực bội phản bác: “Không phải là

Quách Cao Minh rất khỏe mạnh sao, cơ thể của

anh ấy chắc chắn anh ấy tự mình biết rõ, anh ấy

không phải người liều lĩnh làm loạn, cho dù anh

ấy bị bệnh nghiêm trọng cũng sẽ không xảy ra

sơ suất, Quách Cao Minh am hiểu bố trí mưu

lược, anh ấy không sao, nhưng Kiều Bích Ngọc

thì khác, cậu ấy không thông minh cũng không

có nhiều tâm cơ như thế. Nếu các người gọi cậu

ấy là mợ chủ, thì nên phái người quan tâm cậu ấy

một chút, như vậy đã không xảy ra chuyện gì, đã

không mặc kệ rồi.”

“Không phải, chúng tôi không thể.“ Phương

Vi im lặng, bà ấy không dám nói tiếp, nhỏ giọng

nói một câu: “Cô Mỹ Duy, nhà họ Quách do ông

cụ định đoạt.”

“Ngày đó là Kiều Bích Ngọc tự mình rời đi,

cho nên… Cho nên chúng tôi sẽ không chịu

trách nhiệm về an toàn của cô ấy, còn đứa bé

không còn phải xử lý thế nào, chuyện này phải

đợi ông cụ về sắp xếp.” Lời nói của bà ấy chưa

bao giờ chột dạ như vậy, nghe có vẻ máu lạnh vô tình.