Chương 226: Đuổi Kiều Bích Ngọc ra khỏi nhà họ Quách
“Tìm tôi có chuyện gì?”
Ông cụ Quách đang ngồi ở giữa phòng
khách nhà họ Quách lạnh lùng hỏi một câu, ông
ấy không có vẻ mặt hòa nhã, dù sao Cung Nhã
Yến này, mấy ngày hôm trước vậy mà dám cãi
lộn ở nhà họ Quách ông, quả thực là làm càn.
Người phụ nữ ở bên kia di động cũng không
thèm để ý, còn không bị giọng nói già nua
nghiêm khắc này dọa sợ.
Trái lại Cung Nhã Yến rất bình tĩnh, nghiến
răng nói: “Ông cụ Quách, hôm nay tôi gọi điện
thoại cho ông, là muốn nói chuyện liên quan tới
Quách Tuấn Hùng con trai đã mất của ông.”
Giọng nói của Cung Nhã Yến trời sinh ôn
hòa, nhưng lúc này lại gằn từng tiếng, không
mang theo bất cứ tình cảm gì nói.
Bà ấy không còn phẫn nộ như mấy ngày
trước, không có kháng cự, rất nhạt nhẽo.
Nhưng trong biệt thự chính nhà họ Quách,
ông cụ Quách trải qua sóng to gió lớn cả đời đột
nhiên thay đổi sắc mặt, tràn đầy tang thương
nắm chặt di động, giống như cảm xúc chịu kích
thích gì đó, cơ thể hơi run rẩy.
“Lao.
Rất lâu sau, giọng nói khàn khàn, kìm nén
cảm xúc của ông cụ vang lên.
“Tôi còn biết Quách Cao Minh cũng là một
người đoản mệnh.” Giọng nói của Cung Nhã Yến
rất nhạt nhẽo, không khách sáo chút nào nói:
“Tôi tự mình hiểu lấy, người bình thường như
chúng tôi không thể trèo cao nổi tới nhà họ
Quách, tôi đã sớm thấy được bản lĩnh của các
người, bây giờ tôi chỉ cần ông cụ đồng ý với tôi
một điều kiện.”
Giọng nói ở đầu bên kia di động không to,
nhưng trong phòng khách biệt thự chính của nhà
họ Quách quá rộng, quá yên tĩnh, cho nên quản
gia khẩn trương đứng đợi ở một bên có thể mơ
hồ nghe thấy được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Vẻ mặt quản gia lo lắng dán sát vào: “Ông
cụ, chúng ta không thể làm như vậy, cậu chủ
Cao Minh sẽ tức giận.”
Biểu cảm của ông cụ cứng ngắc, nắm chặt
di động không đáp lại.
Lần này quản gia thật sự nóng nảy, không
ngừng khuyên bảo: “Ông cụ, Kiều Bích Ngọc còn
đang mang thai, cô ấy mang thai con cháu của
nhà họ Quách chúng ta.”
Vẻ mặt ông cụ Quách có chút dao động,
nhưng giọng nói của Cung Nhã Yến ở bên kia di
động trở nên bén nhọn, gần như rống to với di
động.
“Đợi đứa bé được sinh ra, tôi sẽ lập tức trả
lại cho nhà họ Quách các ông, từ nay về sau
chúng ta cắt đứt quan hệ, không còn liên quan
tới nhau.”
“Ông cụ Quách, ông đừng quên những hứa
hẹn này, đừng quên, đây đều là Quách Tuấn
Hùng nợ chúng tôi!”
Sau đó “tút” một tiếng, di động bị cô hai nhà
họ Cung cúp máy.
Bầu không khí trong phòng khách vô cùng
kỳ lạ.
Đồ đạc xanh vàng rực rỡ, đèn thủy tỉnh lấp
lánh ở trong phòng khách ở biệt thự chính nhà
họ Quách, toàn bộ đều giống như yên lặng lại.
“Ông chủ”
Quản gia nhìn ông cụ rất lâu mới cẩn thận
gọi ông ấy một tiếng, ông cụ Quách như bừng
tỉnh, nhưng gương mặt như vừa trải qua năm
tháng tang thương, trong đôi mắt vẫn tràn ngập
mê mang.
“Đuổi Kiều Bích Ngọc ra khỏi nhà họ
Quách”
Mấy chữ này khiến đầu óc quản gia trống
rỗng, ngây ngốc lẩm bẩm: “Chuyện này, làm như
vậy không thích hợp lắm”
Ông cụ Quách đã khôi phục lại bộ dáng uy
nghiêm như thường ngày, đặt mạnh di động lên
trên bàn.
“Cứ dựa theo lời tôi nói mà làm, nói là Kiều
Bích Ngọc tự nguyện đi!”
Bầu trời bên ngoài, không biết từ khi nào đã
che kín tầng mây dày, là một vùng đen kịt, vô
cùng áp lực nghiêm trọng.
Tầng mây đen tuyền giống như sóng biển
không ngừng cuộn trào mãnh liệt, từng tiếng
sấm vang lên.
Bỗng nhiên Kiều Bích Ngọc có dự cảm
không tốt.
Cô vẫn ngồi trên ghế dựa trong nhà ăn ở
biệt thự Uyển Như, gần như là đứng dậy theo
bản năng, cô lập tức đi về phía phòng khách,
muốn tìm bóng dáng kia, nhưng Quách Cao Minh
và Bùi Hưng Nam giống như đã đến phòng làm
việc ở tầng hai.
“Kiều Bích Ngọc, hiện giờ bụng cô to lắm
rồi, cầu xin cô đi đường đừng lanh chanh láu táu,
cô có thể thục nữ một chút được không?”
Lục Khánh Nam không vội lên tầng hai tìm
Quách Cao Minh và Bùi Hưng Nam, thảnh thơi đi
tới bên phòng khách nấu nước pha trà, thấy vẻ
mặt cô hoảng hốt, không tránh được trêu chọc
cô.
Kiều Bích Ngọc không để ý tới anh ta, hỏi
ngược lại: “Sao hôm nay anh và Bùi Hưng Nam
tới sớm như vậy, có phải có chuyện gì không?”
“Nói cho cô biết cô cũng không giúp được
gì.”
Vẻ mặt Lục Khánh Nam bình tĩnh, rót một
chén hồng trà nhỏ, nhấp một ngụm trà. Hương
trà tỏa ra bốn phía, anh ta quay đầu nhìn mây
đen bên ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Dự báo thời tiết
nói hôm nay lại có mưa to, xem ra cả ngày phải
chịu đựng ở nhà họ Quách rồi.“ Cho nên chậm
rãi làm, dù sao chuyện kia còn chưa làm xong.
Kiều Bích Ngọc ngồi bên cạnh anh ta, trừng
mắt nhìn người này rất lâu.
“Lục Khánh Nam, anh đúng là rất biết cách
hưởng thụ.” Cô nghiến răng căm hận trêu chọc
anh ta.
Cô nghĩ, nếu Quách Cao Minh có thể giống
như con hàng này, vậy chắc chắn không có tật
xấu đau nửa đầu rồi.
Lục Khánh Nam không khiêm tốn chút nào:
“Đương nhiên.”
“Ðó là vì cô không hiểu người như chúng tôi
sinh ra trong hoàn cảnh như vậy từ nhỏ tới lớn,
áp lực sẽ lớn cỡ nào, ông đây đã sớm suy nghĩ
cẩn thận, bình thường tôi vất vả như vậy, rảnh rỗi
chắc chắn sẽ đối xử tốt với mình một xíu.”
Đột nhiên Lục Khánh Nam đổi đề tài, giống
như nghĩ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi Kiều Bích
Ngọc, cô cảm thấy Quách Cao Minh và Đường
Tuấn Nghĩa ai lợi hại hơn?”
Cô bị hỏi thấy hơi lạ, không trả lời.
Có lẽ vì sắc trời bên ngoài cửa sổ quá âm
trầm tối tăm, từng tiếng sấm vang lên, khiến tâm
trạng của Lục Khánh Nam cũng tồi tệ hơn, bỗng
nhiên cảm thấy không vui.
Anh ta lẩm bẩm nói tiếp: “Nhà họ Quách chỉ
có Quách Cao Minh là cháu nội, cháu nội duy
nhất, ngay cả Quách Thanh Châu cũng chỉ là cô
chủ nhà họ Quách không có quan hệ huyết
thống, nuôi để làm bạn anh ấy, Doãn Thành
Trung chỉ là cháu ngoại, thân phận của Quách
Cao Minh ở nhà họ Quách không thể lay động,
anh ấy vừa sinh ra đã có được những thứ này”
“Tôi và Bùi Hưng Nam, còn có một đám cậu
chủ nhà giàu khác từ nhỏ đã được người lớn
trong nhà giáo dục nhắc nhở, nhất định phải lấy
lòng nịnh nọt vị cậu chủ nhà họ Quách này,
người lớn bày ra gương mặt tươi cười giả dối hao
hết tâm tư tới gần anh ấy, ngay cả khiến chúng
tôi trở thành bạn chơi của anh ấy cũng là trăm
phương ngàn kế sắp xếp. Từ nhỏ Quách Cao
Minh đã sống như vậy, được mọi người vây
quanh, nhưng thực ra trong lòng anh ấy biết rõ,
những thứ này đều là giả, những người dối trá
như chúng tôi, thế giới vô cùng dơ bẩn, ngay cả
mẹ ruột anh ấy quan tâm anh ấy đều chỉ là giả
tình giả ý.”
“Giang Mai Linh?”
Kiều Bích Ngọc không biết vì sao anh ta lại
nhắc tới mẹ của Quách Cao Minh, nhưng cô
không có một chút ấn tượng tốt nào đối với
người phụ nữ đoan trang kia, thậm chí là rất
chán ghét tính cách tư lợi riêng của bà ta.
“Giang Mai Linh là một người phụ nữ xảo trá
vì tư lợi.”
Lục Khánh Nam cũng không thích bà ta, nếu
không phải mấy năm nay Giang Mai Linh thu liễm
hơn nhiều, anh ta sẽ không cho loại phụ nữ này
chút tình cảm gì.
Câu nói kế tiếp của Lục Khánh Nam, quả
thực rất kinh người: “Giang Mai Linh từng cấu kết
với tình nhân của bà ta bắt cóc Cao Minh, năm
ấy Cao Minh khoảng gần 5 tuổi, Giang Mai Linh
muốn càng nhiều tiền cao chạy xa bay với người
đàn ông kia.”
“Anh biết sao?”
Kiểu Bích Ngọc nhìn thẳng anh ta, trong
lòng tràn ngập khϊếp sợ không nói nên lời.
Lúc trước cô biết được chuyện này là vì
Quách Thanh Châu nói qua, nhưng sao Lục
Khánh Nam có thể biết?
Ngày đó Quách Thanh Châu ngoại trừ nói
với cô chuyện trước đây Quách Cao Minh bị bắt
cóc, còn nói một số chuyện mà đám Lục Khánh
Nam không hề biết, cô hiểu rõ một chút về người
mắc chứng tự kỷ, Quách Thanh Châu sẽ không
nói dối.
Lục Khánh Nam cho rằng cô sẽ lộ ra vẻ mặt
không tin, hoặc nghỉ ngờ, nhưng biểu cảm này
của cô rất kỳ lạ.
Anh ta nhướng mày, nghỉ ngờ hỏi lại: “Kiều
Bích Ngọc, chẳng lẽ cô cũng biết sao?”
Cô không trả lời anh ta, giọng nói hạ thấp
xuống: “Lục Khánh Nam, chuyện này là ai nói
cho anh biết thế?“
Trái lại Lục Khánh Nam dùng ánh mắt kỳ lạ
đánh giá cô một lúc lâu, ý nghĩ đầu tiên trong
lòng hẳn là Quách Cao Minh nói cho cô, từ trước
tới nay anh luôn đặc biệt thiên vị cô, chuyện này
vậy mà Kiều Bích Ngọc biết, trái lại anh ta hơi
giật mình.
Để chén trà trong tay xuống, anh ta không
để ý lắm nhún vai, nói ra một cái tên: “Đường
Tuấn Nghĩa.”
“Trước đây chúng tôi cùng tham gia tiệc tối
nhà họ Quách, là Đường Tuấn Nghĩa phát hiện ra
chuyện này.”