Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 150

Chương 150: Quách Cao Minh tôi tuyệt đối sẽ không giành phụ nữ của anh em

Kiều Bích Ngọc nghiêm túc làm một ly nước

trái cây kiwi, trở về phòng khách, phát hiện

Quách Cao Minh và nhóm người của ông cụ

không còn ở đây, phòng khách xa hoa to như vậy

cũng chỉ còn lại một mình Lục Khánh Nam ngồi

đờ ra.

“Anh bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy?”

Kiều Bích Ngọc đặt nước trái cây lên bàn,

đảo mắt nhìn anh ta một lúc lâu, cảm thấy hình

như đột nhiên gương mặt cợt nhả của tên họ Lục

này trở nên nghiêm túc.

Lục Khánh Nam chỉ ngước mắt nhìn cô một

cái rồi không để ý tới cô.

“Này, rốt cuộc anh làm sao vậy?”

Kiều Bích Ngọc cảm thấy anh ta cực kỳ lạ

lùng, ban nãy còn đang yên lành, cô vô cùng tự

nhiên ngồi xuống bên cạnh anh ta, hỏi lại một

câu: “Ban nãy Cao Minh đã nói gì với anh?”

“Kiều Bích Ngọc, cô đừng ngồi gần tôi như

vậy”

Sắc mặt của Lục Khánh Nam có chút phức

tạp, theo bản năng nhích người một cái, cách cô

khoảng một cánh tay.

“Giả bộ, cho anh giả bộ này!”

Kiều Bích Ngọc tức giận hét vào mặt anh ta,

đạp đôi giày da mới của anh ta vài phát: “Ban

nãy còn nói bánh ú của tôi rất xấu, bánh ú xấu

đúng không, bây giờ giả bộ trầm tĩnh dè dặt cái gì”

“Kiều Bích Ngọc chết tiệt, chân ông sắp gãy

rồi Gương mặt anh tuấn của Lục Khánh Nam

nhăn lại thành một cục, lập tức co chân lên, hét

về phía cô như mổ heo: “Tôi không quen cô, đồ

yêu ma tà vật nhà cô cách xa tôi một chút, đừng

dựa vào tôi gần như vậy.”

Kiểu Bích Ngọc nhíu mày, ngừng hành vi bạo

lực, lại nheo mắt cẩn thận nhìn anh ta.

“Lục Khánh Nam, đầu anh bị chập mạch hả?”

Đột nhiên kiêng kị cô, trước đây làm gì xa lạ

như Vậy.

Lục Khánh Nam sầm mặt nhìn cô, cắn răng

nhấn mạnh một câu: “Kiều Bích Ngọc, tôi hi vọng

cô hiểu rõ, cậu đây không hề có chút hứng thú

nào với loại phụ nữ vừa không văn minh lại bạo

lực như cô, cô tuyệt đối đừng tự mình đa tình

thích tôi.

“Ai thích loại không chung tình như anh

chứ” Kiều Bích Ngọc cảm thấy vô cùng nực

cười.

Lục Khánh Nam tiếp tục trừng cô: “Cao

Minh cho rằng…”

“Vừa nãy Quách Cao Minh xụ mặt nói gì với

anh vậy?” Cô rất tò mò.

Lục Khánh Nam nổi giận không thèm tranh

cãi, nhếch môi, im lặng.

Vừa rồi Quách Cao Minh hỏi anh ta, tại sao

Kiều Bích Ngọc ở với anh ta lại tự nhiên như vậy.

Lục Khánh Nam nghĩ thầm, có lẽ là vì cách

đây ít lâu yêu nữ Kiều Bích Ngọc này lại giận dỗi

với anh rồi.

“Nhiều phụ nữ như vậy không cưới, cố tình

cưới một quỷ phiền phức.” Lục Khánh Nam cực

kỳ oán giận, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:

“Lúc trước cưới Hà Thủy Tiên thì một công ba

việc, tất cả đều vui vẻ rồi.

“Anh nói Hà Thủy Tiên cái gì!”

Giọng điệu của Kiều Bích Ngọc lập tức

nghiêm túc, vươn tay phải ra, kéo cà vạt trước

ngực của cậu Lục, dùng sức mà siết, suýt chút

nữa Lục Khánh Nam đã tắt thở.

“Cô, cô… Lục Khánh Nam nổi đóa, lập tức

bảo vệ cái cổ mảnh mai của mình.

Khuôn mặt cô áp sát vào, vẻ mặt có chút u

ám: “Lục Khánh Nam, anh vừa nói Hà Thủy Tiên

cái gì, tốt nhất là anh nên thú nhận, nếu không

thừa dịp hiện tại không có ai, đừng trách tôi

không khách sáo.”

“Cô và Thủy Tiên có hiểm khích gì?“ Lục

Khánh Nam hít thở, mặt lạnh nhìn cô.

“Có thù oán đấy” Kiều Bích Ngọc trực tiếp

thừa nhận.

Ánh mắt Lục Khánh Nam phức tạp nhìn ra

ngoài cửa phòng khách, Quách Cao Minh bị ông

nội của anh gọi tới đình nghỉ mát ở ao sen, Hà

Thủy Tiên cũng đi theo bọn họ cùng bàn bạc

chuyện nhà họ Đường.

Quay đầu, lại nhìn về phía gương mặt căng

thẳng của người phụ nữ trước mắt, hình như cô

giận thật.

Lục Khánh Nam nhướng mày, trêu chọc một

câu: “Kiều Bích Ngọc, không phải cô ghen đấy chứ.”

Sắc mặt cô khó coi, dời mắt, đổi chủ đề:

“Vừa nãy Hà Thủy Tiên vào phòng bếp trò

chuyện với tôi một lát, nhắc tới việc Bùi Hưng

Nam và Quan Liên chuẩn bị ly hôn”

“Chỉ như vậy?”

Lục Khánh Nam thấy đám người Quách Cao

Minh còn chưa trở lại, cố ý thần thần bí bí hỏi cô:

“Kiểu Bích Ngọc, Cao Minh đã sớm nói cô đừng

xen vào nhiều chuyện như vậy, người khác hơn

cô nhiều như vậy, nhất định cô cảm thấy mình

không làm được gì, chẳng phân biệt nổi ngũ cốc,

tự tỉ.

“Dù sao Hà Thủy Tiên cũng không phải loại

người đơn giản.”

Kiều Bích Ngọc đen mặt, không muốn nói

quá nhiều, tức giận mà hét lên.

“Thủy Tiên không phải loại thiên kim nhà

giàu từ nhỏ như cô, người ta dựa vào năng lực

của bản thân từng bước bò tới vị trí hôm nay, cô

cho rằng tùy tiện bắt một người phụ nữ là có thể

làm giám đốc khu vực châu Á của tập đoàn IP&G à”

Lục Khánh Nam nhàm chán cầm đũa lên gắp

một miếng bánh ú bỏ vào miệng, nhai nhai, tiếp

tục răn dạy cô: “Kiểu Bích Ngọc, mắt nhìn của cô

không tốt, đừng ghen tị người ta, đó là bản lĩnh

của Thủy Tiên, cô ấy không có ý xấu.”

Cô không nói tiếp.

Đột nhiên Kiều Bích Ngọc im lặng có chút kỳ

lạ, Lục Khánh Nam đang nhai bánh ú trong

miệng chẳng hiểu sao hơi chột dạ, tuy rằng rất

mặn và mùi vị bình thường, nhưng anh ta đã

chứng kiến cô rất cố gắng trong phòng bếp.

“Cao Minh tìm tôi, có thể là cảm thấy hai

chúng ta quá thân thiết.“ Lục Khánh Nam cầm

nửa ly nước trên bàn uống một ngụm, mặn thật,

anh ta bực mình trừng cô: “Ngoài ra, cho dù Hà

Thủy Tiên ưu tú cỡ nào, được người nhà họ

Quách thích cỡ nào, Cao Minh cũng không thể

có chút mờ ám nào với cô ấy.”

“Tính tình của Cao Minh, anh ấy tuyệt đối sẽ

không giành phụ nữ của anh em.”

“Anh em nào?”

Lúc Kiều Bích Ngọc giật mình hoàn hồn

muốn hỏi thêm một câu, người giúp việc của nhà

họ Quách lo lắng chạy ra khỏi phòng khách,

tiếng bước chân vội vàng vang lên.

Bọn họ nhìn nhau, sắc mặt nghiêm túc, lập

tức phát hiện bất thường.

Hai người đồng thời đứng dậy khỏi sofa: “Đã

xảy ra chuyện gì?”

“Mau đi gọi, gọi bác sĩ tới đây.”

Đám người Kiều Bích Ngọc vừa ra ngoài cửa

lớn, từ xa đã nghe thấy giọng già nua cuống

cuồng của ông cụ Quách hét lên, mà người hầu

thì bối rối chạy về đoạn cuối hành lang của ao

sen, mặt ai cũng hoảng sợ.

Nhịp tim của Kiều Bích Ngọc rối loạn, lần

đầu tiên cô thấy dáng vẻ ông cụ hốt hoảng như vậy.

“Để tôi qua xem thử.”

Lục Khánh Nam lập tức nói một câu, không

để ý hình tượng gì, chạy tới phía đình nghỉ mát.

Kiều Bích Ngọc đã mang thai năm tháng,

song thai cực kỳ nặng nề, cô không dám chạy,

nhìn thẳng phía trước, nhanh chóng đuổi theo,

bước chân có chút mất trật tự.

Trong lúc bất chợt đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Cao Minh, anh sao rồi?”

“Cả người anh đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt sắp

trắng như giấy rồi, đừng nói không sao, mau ngồi

xuống nghỉ ngơi một lát, bác sĩ sắp tới rồi.”

Là giọng nói của Hà Thủy Tiên, vẻ mặt cô ta

lo lắng bất an khuyên người đàn ông bên cạnh.

Quách Cao Minh đối mặt với ao sen, lông

mày nhíu chặt, từ đầu tới cuối không lên tiếng,

mà hai tay của anh nắm chặt lan can điêu khắc

bằng gỗ, giống như đang chịu đau đớn gì đó.

“Ông bảo cháu đi sang Seattle ngay, cháu ở

đây lề mề cái gì”

Ao sen trống trải, không khí có chút lạnh lẽo,

chỉ chốc lát sau lại truyền tới tiếng kêu sốt ruột

của ông cụ.

Ông cụ Quách rất tức giận, dùng gậy đập

xuống đất, giọng điệu phẫn nộ chất chứa nặng

nề và bất đắc dĩ.

Kiều Bích Ngọc đứng cứng ngắc, nhìn Lục

Khánh Nam vội vàng hạ giọng hỏi thăm, nhìn

gương mặt nổi giận bất đắc dĩ của ông cụ, còn

có Hà Thủy Tiên vất vả khuyên nhủ.

Rốt cuộc tại sao bọn họ lại căng thẳng như vậy.

Cô không rõ, cũng không biết.

Cô nhớ rất rõ mấy ngày trước Quách Cao

Minh bị cảm lạnh sốt cao, lần đó cô ở nhà hàng

vội vã níu anh lại, mà thái độ của ông cụ lúc ấy lại

khá bình tĩnh, chỉ vứt ra một câu chú ý sức khỏe.

Nhưng, nhưng bây giờ…

“Quách Cao Minh, cuối cùng anh làm sao

vậy.”

Cô nhìn bóng người anh tuấn quen thuộc

kia, ánh mắt dần dần mờ đi.

Cô không tiếp tục tới gần, chỉ đứng cách

bọn họ năm mét, xung quanh anh như có một

loại khí thế xa lạ, khiến cô sợ hãi không dám cất

bước đến.