Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 28

Chương 28: Bỏ đứa bé trong bụng cô ta

“Chị, chị xem, chuyện này, chuyện này nên làm sao đây?”

Trong phòng khách ở tầng một nhà họ Kiều, Diệp Tuyết nắm chặt

.di động của mình, tàn nhẫn trừng đôi nam nữ trên màn hình di động

Vẻ mặt cô ta lo lắng, nắm lấy tay Diệp Vân vừa mới vào: “Chị, vậy

mà Thành Trung thổ lộ với Kiều Bích Ngọc, em nên làm gì bây gi…

“Tuy trong video clip không thể nghe rõ lúc đó bọn họ đang nói gì,

nhưng câu nói “Cho anh một cơ hội nữa, anh sai rồi” của Doãn Thành.

Trung rất to, người trên mạng đều đã rất cảm động.

Diệp Vân nhìn đoạn video clip đang hot này, thì võ cùng giật

mình: “Không phải là do tình cảm của bọn họ đổ vỡ, cho nên ly hôn

sao? Kiểu Bích Ngọc này vậy mà còn dám cướp đoạt với em!”

“Chị, chị nói xem, em nên làm gì bây giờ, em còn dẫn theo con.

gái, cho dù tìm đàn ông khác kết hôn, người ta cũng sẽ ghét bỏ em.”

Điệp Tuyết vội vàng thúc giục hỏi

Diệp Vân dạy dỗ cô ta: “Chị đã nói là em không đủ trưởng thành.

mà, em đã về nước hơn hai tháng, còn dẫn theo cháu của nhà họ.

Doãn trở về, kết quả là tốn nhiều thời gian như vậy mà không bắt

được Doãn Thành Trung, trái lại Kiểu Bích Ngọc kết hôn lần hai gả

vào nhà họ Quách” Nói xong lời cuối cùng, trong giọng điệu của Diệp.

Vân lộ ra ghen tị.

“Chị nghĩ tằng em không muốn nói chuyện đăng ký kết hôn với

Đoãn Thành Trung sao, em đã nói với anh ấy nhiều lần, anh ấy vẫn

luôn nói đợi thêm một thời gian nữa, lần nào sắc mặt cũng không

được tốt lắm. Chị, không phải là chị dạy em đối phó đàn ông thì

không thể quá mạnh mẽ sao, em sợ em ép anh ấy đến mức nóng.

này”.

Diệp Tuyết lắc cánh tay Diệp Vân, cầu xin: “Chị, đừng nói những

chuyện này nữa, hiện giờ trong lòng em rất rối loạn, chị nhanh nghĩ

biện pháp giúp em với”’

“Chị nói này, em đúng là vô dụng””

Diệp Vân bày ra tư thế cao ngạo, trong giọng điệu tràn ngập đắc.

ý: “Năm đó mẹ của Kiểu Bích Ngọc là cô cả của nhà họ Cung, chị còn

có thể đuổi bà ta đi được, Kiểu Bích Ngọc này là cái thá gị, tính tỉnh

của cô ta ngang ngược, sẽ không lấy lòng người khác, bà cụ Kiểu và

cha cô ta đều không thích cô ta, cô ta không có ai giúp thì có thể tạo

nên sóng gió gì. Kiểu Bích Ngọc này rất dễ đối phó””

Nổi xong, Diệp Vân im lặng một lát, trong mắt xuất hiện hung ác

nham hiểm, nói một câu với vẻ sâu xa: “Hiện giờ điểm đáng giá nhất

của Kiểu Bích Ngọc, chính là đứa bé trong bụng cô ta, em chỉ cần…”

Diệp Tuyết nghe Diệp Vân chị gái của cô ta nói vậy, đôi mắt lập

tức trợn to.

“Chuyện này, thật sự phải làm chuyện này sao?” Diệp Tuyết hơi

sợ hãi: “Nhỡ đâu…

Vẻ mặt Diệp Vân lạnh lùng, xúi gục: “Nhỡ đâu cái gj, đừng nói là

chị không dạy em, nếu em không đủ tàn nhẫn, em sẽ không cướp.

được gì đâu, đến lúc đó em ôm con gái đi đâu khóc léc thì đi, đừng

tới làm phiền chị.”

Diệp Vân đi ra ngoài, lập tức thay đổi gương mặt mỉm cười lấy

lòng dán sát vào người Kiểu Văn Vũ, giống như một cô vợ hiển gọi

ông ta đi ăn cơm.

Mà Diệp Tuyết đứng ở cửa phòng, tay phải cô ta nắm chặt lấy di

.động, tìm đập rất loạn.

Bỗng nhiên cô ta cúi đầu, ngón tay nhanh chóng lướt nhẹ trên

màn hình đi động, rất nhanh, những video clip này được gửi tới một

số di động nào đó

Định đình định,

Di động rung lên vài cái, giống như là có tin nhắn gửi tới

“Cao Minh, di động của anh mới nhận được một tin nhẳn từ số lạ*

Đúng lúc này, trong phòng bệnh VIP ở tầng chín bệnh viện, Lục

Khánh Nam kêu to một tiếng với người đàn ông ở trong phòng tắm:

“Giổng như ảnh chụp lần trước, cũng là sim rác gửi tới”

Nổi xong, Lục Khánh Nam cười hài hước: “Cao Minh, không cẩn

‘thận lần này cũng là ảnh chụp bảo anh đi bắt kẻ thông da^ʍ đấy.”

Quách Cao Minh thay quần áo bệnh nhãn trên người mình ra,

mặc áo sơ mì quần tây chỉnh tề, bước từ trong phòng tắm ra.

Anh miễn cưỡng liếc mắt nhìn Lục Khánh Nam ở phía đối diện

một cái, thúc giục một câu: “Nhanh đi làm thủ tục xuất viện đi”

Lục Khánh Nam thấy anh hoàn toàn không để tin nhẫn vừa gửi ở

trong lòng, anh ta cũng không để ý lắm, chỉ cười tới mức rất đáng

“đánh đồn: “Ố, Cao Minh, có phải là một ngày không gặp như cách ba

thu hay không, Kiểu Bích Ngọc bị anh lạnh nhạt hai ngày, bây giờ anh

tất muốn nhanh chồng trở về khách sạn gặp cô ấy”

Quách Cao Minh bị dị ứng xoài, bác sĩ bảo anh nằm viện truyền

dịch.

Anh vô cùng tức giận, đều tại Kiểu Bích Ngọc gây tai họa, uống

trà sữa vị gì không uống, lại thích uống vị xoài

Lục Khánh Nam nghĩ tới bộ dạng uể oải của Kiều Bích Ngọc, cười

càng xấu xa hơn; “Cao Minh, tôi nói với Kiểu Bích Ngọc là hai ngày

này anh không muốn gặp cô ấy, lúc đó cô ấy rất mất mát, còn đảm

bảo tuyệt đối không làm vậy với anh nữa, sẽ không cưỡng hôn anh

nữa ha ha ha…”

Quách Cao Minh thấy tên họ Lục này cười đến vô lại, thật sự rất

“đáng đánh đòn.

Nhưng Quách Cao Minh không tức giận, trải lại tưởng tượng ra

biểu cảm cẩu xin tha thứ của Kiểu Bích Ngọc, không hiểu sao anh lại

muốn cười.

Hai người sóng vai nhau rời đi, chuẩn bị xuống đại sảnh tầng một

của bệnh viện, rời khỏi nơi này.

Nhưng ngay chỗ cửa đại sảnh bệnh viện, có một người thanh

niên trẻ tuổi đi qua đám Quách Cao Minh đang cẩm di động xem.

video clip

“Tôi cảm thấy nguyên nhân thực sự video clip này nổi tiếng hơn,

là vì cơ thể người phụ nữ này đúng là nóng bỏng, nhìn bộ quần áo ướt

đẫm của cô ấy xem, mẹ kiếp, ông dây đều cứng rồi…“

Tên nhóc này vừa cười hì hì nói chuyện với bạn qua dĩ động, vừa

xem lại video clip đang hot trên mạng,

“Này, anh làm gì thế? Cướp di động à2” Bỗng nhiên tên nhóc này.

cảnh giác kêu to.

Di động của anh ta bị Quách Cao Minh cướp lấy, mà Quách Cao

lính cao 1 mét 85, tên nhóc này. vươn thẳng tay cũng không cướp

nổi, nhưng khi anh ta thấy rõ vẻ mặt âm trầm của Quách Cao Minh,

canh ta lập tức nghĩ lại mà sợ rồi

Lục Khánh Nam nhíu mày, cảm thấy hơi kỳ lạ dán sát vào Quách

Cao Minh, đang định mở miệng hỏi đã xảy ra chuyện gì:

‘Bỗng nhiên vẻ mặt Quách Cao Minh âm u, tàn nhẫn ném mạnh di

.động lên đá cẩm thạch trơn bóng ở đại sảnh bệnh viện, giống như.

đang kìm nén cảm xúc bùng nổ, nhanh chóng lấy dĩ động của mình

ra, mở tin tức vừa mới xem được.

Đôi mắt Quách Cao Minh trừng đôi nam nữ trong di động, bỗng

nhiên anh nắm chặt lấy di động, giống như muốn bóp nát lấy nó, quay

người bước về phía khu nội trú.

“Cao Mịnh, tốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lục Khánh Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, anh ta vội vàng

muốn đuổi theo anh.

“Tên nhóc kia rất phẫn nộ nắm chặt lấy cánh tay Lục Khánh Nam,

mở miệng đòi anh ta bổi thường: “Bồi thường tiền đi! Các anh cướp di

động của tôi, còn ném nó hỏng nữa, vậy mà làm hỏng xong còn định

bỏ chạy!”

“Cậu muốn bao nhiêu tiền, ra giá đi!”

Lục Khánh Nam cảm thấy Quách Cao Minh không đúng lắm,

không có tâm trạng để ý tới tên nhóc này, mở miệng hết lên một câu.

Nhưng những lời này lọt vào tai người khác nghe rất chối tai, tên

nhóc kia vô cùng phẫn nộ, anh ta chửi ẩm lên: “Đừng tưởng rằng anh.

“có chút tiền thì tôi sợ anh, tôi muốn báo cảnh sắt, anh đừng có mà

chạy.“

Lục Khánh Nam bị người ta quấn lấy, trong lúc này không đi

được.

Trong đôi mắt anh ta tràn ngập suy nghĩ sâu xa, lo lắng nhìn về

phía bóng dáng Quách Cao Minh rời đi, sao lại thế này, hình như bộ

dạng của anh thật sự tức giận.

Về mặt Quách Cao Mình âm trầm, tay phải ấn mạnh nút tầng 6 ở

trong thang máy.

Lúc thang máy đỉnh một tiếng mở ra, anh bay thẳng tới một

phòng bệnh.

Rẩm..

Cửa phòng bệnh bị anh đẩy mạnh ra, người phụ nữ ở trong

phòng bệnh hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Quách Cao Minh?

Kiểu Bích Ngọc mặc trang phục của bệnh nhân, vẻ mặt cô suy.

yếu trắng xanh, liếc thấy người đàn ông ở trước mắt, cô vô cùng giật

mình.

Nhưng mà so với biểu cảm giật mình của cô, cô chú ý tới anh có

vẻ hơi kỳ lạ, hình như anh rất tức giận?

“Quách Cao Minh, sao anh biết tôi đang nằm viện thể?”

Trong lòng cô tràn ngập ấm áp, cô mê man mấy tiếng, mới tỉnh

dậy còn chưa kịp thông báo với anh mình xảy ra chuyện, mở mắt ra

.đã thấy anh rồi.

“Tất cả mọi người đều biết cô nằm viện, sao tôi có thể không biết

được?”

Bình thường anh không thích nói chuyện, bây giờ anh nhìn thẳng

cô, còn áp lực hơn khi không nói câu nào.

“Cô Kiểu, cô tỉnh rối” Lúc này y tá ở bên ngoài phòng bệnh mìm

cười đi đến, cô ta thay bình truyền mới cho cô.

Còn không quên dặn dò một câu: “Cô Kiểu, tuy cứu người rất

‘quan trọng, nhưng cô cũng nên quan tâm tới cơ thể của mình.”

Đầu óc của Kiểu Bích Ngọc còn hơi mơ hổ, cô nhìn ý tá trước mặt

một lát, lại quay đầu nhìn về phía Quách Cao Minh đứng yên ở cuối

giường, cô không rõ lắm.

Kiểu Bích Ngọc cảm thấy càng khó hiểu hơn: “Tôi, tối hôm qua

tôi…”

“Tối hôm qua lúc cô được đưa tới đã sốt cao 39.6 độ, hiện giờ

đang là mùa đông cô ngâm mình trong nước sông cơ thể sẽ bị lạnh,

bơi với tốc độ nhanh sẽ khiển cơ thể cô không khỏe, cho nên hôn mẽ

ngất đi thôi… Y tá nói những lời thấm thía.

“Vừa rồi chủ nhiệm của chúng tôi đã khám cho cô rồi, ông ấy nói

đứa bé trong bụng cô chỉ mới có 7 tuần, tổi hôm qua cô nhảy vào.

trong sông, thai nhị không chịu nổi

Kiểu Bích Ngọc nghe đến đỏ sắc mặt trắng xanh, tay phải xoa cái

bụng bằng phẳng của mình: “Vậy đứa bé trong bụng tôi.

“Thai nhí 7 tuần rất yếu ót, sao cô không có một chút ý thức của

người mẹ bảo vệ con mình thế, thai nhỉ bị ảnh hưởng rất nghiêm

trọng, thiểu chút nữa sinh non.

Y tá ấm giọng nói xong, thấy sắc mặt cô càng lúc càng trắng

xanh, lập tức an ủi: “Hiện giờ chỉ có thể cổ gắng giữ cái thai này, sau.

này đừng để xây ra chuyện như thể nữa, nếu không sau khi sinh đứa

bế ra sẽ dễ có di chứng…“

“Không cẩn bảo vệ!” Người đản ông vẫn đứng ở cuối giường đột

nhiên lạnh lùng mở miệng.

“Quách Cao Minh tiến lên một bước, đôi mắt sắc bén trừng người

phụ nữ ở trên giường, lạnh lùng gằn từng chữ ra lệnh.

“Bỏ đứa bé trong bụng cô ta đi, không cần giữ thai!”

Kiểu Bích Ngọc nghe anh nói vô tình như vậy, sợ tới mức khóe

môi tun run; “Quách Cao Minh, tối, tôi không…”

“Kiểu Bích Ngọc, cô có tư cách nói không sao?”

Toàn thân Quách Cao Minh tỏa ra hơi thở âm u, bước tới trước

‘giường bệnh, hai tay đè lấy bà vai cô, đè cô ở trên giường không cho.

cô nhúc nhích, đôi mắt anh lạnh lùng xa cách nhìn thẳng vào cô,

Giọng nói của anh lạnh lẽo, khiển trách: “Kiểu Bích Ngọc, cô có

coi đứa bé trong bụng là quan trọng không, cô có để ý tới sự tổn tại

của nó không, đã nhiều lần, cô thiếu chút nữa thì sinh non, vốn đĩ cô

không coi trọng sinh mệnh nhỏ này, cô chỉ cảm thấy nó là gánh

nặng…”

“Không phải!” Sắc mặt cô tái nhợt, suy yếu phản bác một câu.

Tôi không có coi nó là gánh nặng, tôi chỉ là.. Chỉ là lúc ấy không

bận tâm…

Quách Cao Minh giống như rất chán ghét buông cô ra, nhìn thấy

rõ chột dạ trong mắt cô, càng thêm tức giận hơn: “Rất nhiều phụ nữ:

“có thể sinh con cho tôi, đứa nhỏ này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, bây

giờ tôi không muốn nó! Mà cô, Kiều Bích Ngọc, cô cũng không có tư

cách.”

“Bỏ đứa bế trong bụng cô ta cho tôi…”

Rắm.

Bước chân của anh nặng nể đi ra khỏi phòng bệnh, đồng mạnh

cửa lại

Bầu không khí trong phòng bệnh trở nên hít thở không thông, chỉ:

.còn lại giọng nói lạnh lùng của anh, không ngừng vang vọng…

[Bây giờ tôi không muốn nó, mà cô, Kiều Bích Ngọc, cô không có.

tư cách..]

(Bỏ đứa bẻ trong bụng cô ta cho tôi…]

©ä người Kiểu Bích Ngọc như tượng gỗ mất đi sức sống, yếu ớt

nằm trên giường không nhúc nhích, cứ thể ngớ ngác nhìn trần nhà

trắng xóa.

Muốn bỏ đứa bé trong bụng cô sao?’

Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn đổi với cô, nó thay đổi cuộc sống

của cô, mà cô vốn không muốn gả vào nhà họ Quách, chưa bao giờ

muốn ở bên người đàn ông như Quách Cao Minh.

Không có nó, cô có thể quay về sống cuộc sống bình thưởng…

Cô cổ gắng thuyết phục mình đừng quá khó chịu, thuyết phục

mình và anh vốn không phải người cùng một thể giới

“Cô Kiểu, mời đi theo chúng tôi tới phòng phẫu thuật… Lúc cửa

phòng mở ra, hai bác sĩ nam mặc áo blouse trắng đi vào, lạnh lùng

nói.

Cô nhìn bọn họ, cơ thể không tự giác được hơi run rầy, chậm rãi

ngồi dậy.

Trên gương mặt cô tràn ngập cảm xúc phức tạp, kéo mạnh ống

truyền trên tay: “Không!” Cô khản giọng kêu lên một câu, đẩy hai

người đàn ông trước mặt ra, sợ hãi chạy thẳng ra ngoài cửa…