Nhưng mà ngoài mặt, mọi người đều là hoà hợp êm thấm.
“Tuyết Hàm vừa gọi điện thoại cho con, chắc là sắp tới rồi!” Nói lời này chính là đứa con thứ ba của ông già, hôm nay cũng chính là tiệc đầy tháng con của hắn.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, rất mau, Thương Bách Tề đã bị người ta đưa tới sau vườn nhà họ Lâm không lý do, nhìn thấy một đám người ngồi trong phòng, ánh mắt Thương Bách Tề lóe lóe, cười nói kéo tay con gái mình tới chào hỏi người cùng một nhà.
Thương Thanh Thanh và Lâm Tuyết Hàm thật giống như là tìm được tâm phúc, ngồi xuống bên cạnh chủ nhà họ Lâm, Thương Trăn đi theo Thương Bách Tề đứng vô vị, thật sự có chút xấu hổ.
Cố tình tất cả mọi người trong phòng này bộ dáng đều ha hả cười nói, giống như không coi anh là người ngoài, nhìn qua bộ dáng rất thân thiết.
Thương Trăn đột nhiên liền hiểu người nhà họ Lâm sao lại không cẩn thận tiếp đón khách bên ngoài, chạy đến đây làm gì.
“Con rể à…… Ngồi đi!” Ông già cười nói, nhưng bản thân lại vẫn không nhúc nhích ngồi ghế đầu, chỉ để cho người khác cầm hai chiếc ghế nhỏ lại đây, Thương Thanh Thanh cùng Lâm Tuyết Hàm ngồi bên cạnh ông ta, Thương Trăn và Thương Bách Tề ngồi ở giữa, thể hiện rõ bộ dáng phiên tòa ba hội đồng thẩm vấn.
Thương Bách Tề vẫn cười ha hả như cũ, “Sao mọi người đều ở đây? Đằng trước không cần người tiếp đón sao?”
Con dâu cả Triệu tịnh tươi cười đầy mặt nói, “Có cấp dưới tiếp đón rồi, cũng nên để cho bọn họ rèn luyện!”
Chủ nhà họ Lâm gật gật đầu, “Đúng vậy, những thứ đó đều là việc nhỏ, hôm nay ba kêu anh tới, là có muốn cùng anh nói chút việc ……” Ông ta vỗ vỗ tay Lâm Tuyết Hàm đang ngồi bên cạnh, thanh âm trầm xuống.
“Nghe nói anh muốn ly hôn với Tuyết Hàm?”
Chuyện ầm ĩ nhà họ Thương trước đó tuy đã áp xuống đi, nhưng mà chủ nhà Lâm không thể không biết, nhưng ông ta lại làm bộ như không biết, một bộ dáng người cha vì con gái mà xuất đầu lộ diện.
Thương Bách Tề sắc mặt u ám, cơn tức qua đi ông đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hơn nữa lại đang ở nhà họ Lâm, dù ông có nhiều bất mãn cũng đều phải đè nén trong lòng.
“Không có…… Chỉ là lời nói tức giận nhất thời.”
Ông già hừ một tiếng, “Anh biết thế là tốt, vợ chồng chung sống với nhau, ai mà chẳng có chút sứt mẻ? Nói đến ly hôn liền nhớ ra, nhà họ Lâm chúng tôi vẫn luôn là trên dưới một lòng, từ trước tới nay chưa từng có kiểu gièm pha ly hôn!”
Thương Bách Tề sắc mặt trở nên khó coi, bị người khác trực tiếp quản giáo huấn việc nhà, là đàn ông đều không thể chịu đựng được, đặc biệt là ánh mắt của người nhà họ Lâm bắn về phía ông đều khinh miệt như vậy…… Nhưng ông nắm chặt tay lại, vẫn nhịn xuống, lúc này ông chỉ có im lặng.
Thương Trăn ngồi bên cạnh ông không khỏi cười, loại chiến trận này không phải là lần đầu tiên cô trải qua.
Nhà họ Lâm ngang ngược, hơn nữa gia sản lớn đại nghiệp lớn, con cháu thịnh vượng, mạnh hơn so với nhà họ Thương nhiều!
Thương Bách Tề lỗ tai mềm tâm cũng mềm, trải qua mười mấy năm điều giáo của Lâm Tuyết Hàm, nhà họ Thương càng ngày càng giống vật phụ thuộc nhà họ Lâm.
Thấy Thương Trăn cười, anh cả của Lâm Tuyết Hàm Lâm Hàn Thạch bất mãn hừ một tiếng, “Người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ phải nghe, mày cười cái gì!”
Ông nghiêm khắc đặt câu hỏi, hướng thẳng về phía Thương Trăn.
Lâm Hàn Thạch là cha của Lâm Văn Phong, cũng chính là trụ cột hiện tại của nhà họ Lâm, khí thế của ông ta có thể mạnh hơn so với Thương Bách Tề nhiều.
“Sao nào? Ngay cả cười tôi cũng không được cười sao?” Thương Trăn nhẹ giọng nói.
Cô đã khác so với trước kia, ở trong mắt Lâm Hàn Thạch chính là phản nghịch! Từ khi nào con chó con mèo cũng có thể tranh luận ở trước mặt ông ta? Ông ta khinh thường hừ một tiếng!
“Bách Tề, không phải tôi nói anh, Thương Trăn bị anh dạy thành cái dạng gì rồi? Trong mắt không có bề trên, không hiểu lễ nghĩa, đi ra ngoài để người khác biết nó và Thanh Thanh là chị em còn khiến Thanh Thanh mất mặt! Nếu anh mặc kệ, tôi giúp anh dạy dỗ!”
Thương Bách Tề sắc mặt càng khó coi, ông còn chưa có chết, anh vợ lại muốn tới giúp ông dạy dỗ con gái? Chuyện này không dừng lại ở nhục nhã đơn giản như vậy?
Ông già lại rất vừa lòng con trai lên giọng dạy bảo, trầm ngâm nói, “Là muốn dạy dỗ, Bách Tề, anh đừng quên lúc nguy nan, là ai giúp nhà họ Thương các anh? Nếu không phải Tuyết Hàm, nhà họ Thương bọn anh đã sớm sụp rồi! Mấy năm nay Tuyết Hàm vừa tận sức vừa lo lắng, đứa con gái này của anh ở nhà còn chống đối nó! Thật sự là làm chúng tôi lạnh lòng!”
Lâm Hàn Thạch tiếp lời nói, “Ba nói không sai! Bách Tề, làm người phải có lương tâm! Tôi bất tài, mới bốn mươi mấy, đã đem gia nghiệp mở rộng gấp bội, anh thì sao? Anh không có đầu óc kinh doạn, mấy năm nay nếu không phải Tuyết Hàm chạy lên chạy xuống vì anh, nhà họ Thương còn có vinh quang như bây giờ ư? Anh không cảm ơn thì thôi, còn muốn ly hôn? Còn dung túng đứa con gái không hiểu chuyện của anh khi dễ Thanh Thanh? Người nhà họ Lâm tôi chưa chết đâu!”
Người Lâm gia khác nhìn trò hay không nói lời nào, mà Lâm Tuyết Hàm làm bộ làm tịch khóc, ủy khuất, trong lòng lại ước gì người trong nhà gay gắt thêm một chút, khiến cho Thương Bách Tề sinh không nảy sinh một chút tâm tư phản kháng nào.
Lúc này dâu cả Triệu Tịnh cũng có bộ biểu tình không tán đồng nói.
“Đúng vậy, lúc trước nhà họ Thương gặp nạn, nếu không phải Tuyết Hàm từng cái dùng mặt mũi nhà họ Lâm đi nhờ vả người khác, nếu không phải nhà họ Lâm chúng ta trợ giúp vốn ban đầu, sao có anh của hôm nay? Hơn nữa nếu không phải anh uống rượu vào thiếu chừng mực, đạp hư thanh danh Tuyết Hàm, nhà họ Lâm chúng tôi chọn ai mà không được, một hai phải kết thân cùng nhà họ Thương bọn anh?”
Chị em dâu còn lại dần dần không cam lòng bỏ qua, sôi nổi nói.
“Đúng vậy, nếu không phải nể mặt mũi Tuyết Hàm, tôi mới không vay tiền đâu!”
“Tuyết Hàm cái gì cũng tốt, chỉ là quá hiếu thắng, lại quá thành thật, bị thiệt thòi cũng không biết nói ra, ở nhà chịu thương chịu khó, hầu hạ người một nhà không thiếu sót thứ gì.”
Từng câu từng câu quở trách, khiến cho Thương Bách Tề dần dần không duy trì nổi gương mặt tươi cười.
Nhưng ông nhớ tới đúng là trước đây ông không đúng, sau khi uống say đã xảy ra quan hệ cùng Lâm Tuyết Hàm, nếu không Lâm Tuyết Hàm cũng sẽ không gả cho ông.
Lại nghĩ đến năm xưa sau khi vợ của ông qua đời, công ty đã xảy ra nguy cấp, nếu không phải Lâm Tuyết Hàm xoay tiền, ông cũng sẽ không qua được cửa ải khó khăn, vì thế ông nhịn, mặc kệ người khác nhục nhã như thế nào, ông đều phải nhịn!
Mọi người thấy Thương Bách Tề không nói, cảm thấy thỏa mãn, lại tới soi mói Thương Trăn thất lễ.
“Thương Trăn, không phải ta nói cháu, vừa nãy lúc Thanh Thanh chào mọi người, sao cháu không chòa? Ngay cả phép tắc cơ bản cũng không có, đây là gia giáo nhà cháu sao?”
Lâm Hàn Thạch uống ngụm trà.
Thương Bách Tề mặt đỏ không chịu nổi, Thương Trăn không thích chài hỏi mọi người, là vấn đề tính cách cá nhân, sao lại thành vấn đề giao giáo? Ông thầm nghĩ muốn giải thích cho con gái, nhưng lại biết sau khi ông nói sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
Mà Thương Thanh Thanh và Lâm Tuyết Hàm đâu? Người khác vũ nhục cha, chồng mình như vậy, vậy mà trong toàn bộ quá trình bọn họ không nói một chữ, còn vô cùng vui vẻ xem trò hay!
Đây là người nhà họ Lâm nói vì muốn tốt cho anh, người một nhà!
Thương Trăn lại cười, nụ cười đó lại phức tạp rất nhiều, nhìn một phòng vai hề nhảy nhót này, chỉ cảm thấy buồn cười, lại đáng giận.
“Chúa biết thái độ này của chá là gì không?!” Thương Trăn cười hoàn toàn chọc giận Lâm Hàn Thạch, ông ta đem chén trà dùng sức đập xuống bàn trà.
“Cháu có biết cháu như vậy là bất hiếu không?! Mẹ ruột cháu đã chết rồi, nếu không phải Tuyết Hàm, cháu có thể có
thoải mái sinh hoạt như hôm nay sao? Nhưng cháu một chút cũng không cảm ơn, còn không biết hối cải! Ta xem ra, phải đưa cháu tới nhà Lâm dạy dỗ cẩn thận!”
Có lẽ điều này mới là trọng tâm đi? Nghe xong nửa ngày, Thương Trăn rốt cuộc cũng hiểu ý đồ của bọn họ, nụ cười trên mặt càng thêm trào phúng.