Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 74: Có thù tất báo

Nhịp tim dần dần hồi phục lại, thứ Thương Trăn rót vào trong thân thể của cậu là chính khí khai thông, thứ này vốn theo mệnh của cậu ấy ngoan ngoãn tản tác dụng của thuốc ra, trước nay cậu chưa từng có cảm giác nhịp tim mình đập có lực như vậy!

Loại cảm giác này…… Nếu như nói trước kia Tư Không Trường Sinh luôn là có loại cảm giác sự sống như hư vô, hiện tại, cậu cảm thấy bản thân trở nên chân thật rất nhiều, là loại tồn tại có máu có thịt.

“Anh…… Anh trai?”

Tư Không Trường Sinh gọi, làm Tư Không Cẩn đang căng thẳng súy chút nữa vui mừng phát khóc! Cậu bé thật sự không sao!

Vương Sâm và bác sĩ đồng sắc mặt biến đổi!

Có thể như vậy ư, không phải Tư Không Trường Sinh sắp chết rồi sao?!

Vương Sâm hoảng loạn, xoay người muốn chạy trốn, nhưng mà trước đó chân hắn bị Thương Trăn bắn một phát súng, sao có thể chạy trốn khỏi những cận vệ đó đây.

Vương Sâm muốn rút súng, nhưng giây tiếp theo đã bị bảy tám người vây đánh tước đoạt vũ khí, Tư Không Cẩn lạnh lùng nhìn hắn, sau một lúc yên tĩnh, bất chợt hiểu ra điều gì.

“Đem hắn ta kéo lại đây!”

Trước mắt thấy Vương Sâm nhanh chóng bị tóm, bác sĩ ngồi liệt trên mặt đất, đột nhiên có loại cảm giác mất hết hy vọng!

Tư Không Trường Sinh nói một câu, liền mệt đến mức ngủ luôn, hiện tại thân thể của cậu rất yếu, Thương Trăn bắt mạch cho cậu, nhận thấy trong thân thể cậu ấy có sức sống, mạch tượng mạnh mẽ hơn nhiều so với trước.

Thấy Thương Trăn lộ ra biểu tình yên tâm, Tư Không Cẩn sao lại không biết trong lúc nóng giận vừa rồi, đã oan uổng Thương Trăn?

Trong lòng anh ta chua chát, ngay sau đó giận chó đánh mèo! Đều là tên cẩu vật này đánh lừa anh ta!

“Nói! Tại sao bọn mày muốn hại tiểu thiếu gia?!”

Từ phân tích của Thương Trăn không khó để nhìn ra bọn chúng đang nói dối, nhwung vì sao bọn chúng muốn nói dối?!

Trong lúc nhất thời, Tư Không Cẩn nghĩ ra rất nhiều khả năng, anh ta vốn là người đa nghi, bị anh ta hoài nghi, Vương Sâm và tên bác sĩ này chết chắc rồi!

Thương Trăn không có hứng thú xem Tư Không Cẩn xử lý chuyện nhà, sau khi cô chăm sóc tốt cho Tư Không Trường Sinh xong, nhanh chóng đi hướng đến chỗ Tư Không Cẩn.

Lúc này Tư Không Cẩn có chút không dám đối mặt với Thương Trăn, ánh mắt sau chiếc kính chợt lóe, cứng đờ nói.

“Eam trai tôi nó……”

“Cậu ấy không có việc gì.”

Hai mắt Thương Trăn nhìn về phía Vương Sâm bị vài người đè ở trên mặt đất, híp híp mắt.

“Bệnh của em trai anh đối với tôi mà nói chỉ là việc nhỏ, không đến nửa năm, cậu ấy sẽ khỏe lại.”

Lời nói của Thương Trăn đối với Tư Không Cẩn mà nói quả thực là tiếng trời!

“Thật ư?!”

Có thể ư? Đối với bệnh mà nhiều người tới đều bó tay nói không có cách, mà Thương Trăn nửa năm đã có thể chữa khỏi.

“Có phải thật hay không, về sau anh sẽ biết.”

Thương Trăn cười như không cười vỗ vỗ bả vai Tư Không Cẩn, lại chỉ vào Vương Sâm nói, “Người này tùy ý tăng thêm liều lượng thuốc, muốn mượn dao gϊếŧ người, rõ ràng là muốn hướng về phía tôi, tôi có thể trả thù hắn ta không?”

Lời nói của cô làm những người ở đây đều có vẻ mặt khác nhau, cô nói trả thù một cách tự nhiên như vậy, ngay cả giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt kia cũng không có nửa điểm run rẩy, giống như là chuyện bình thường của đất trời.

Lúc này Tư Không Cẩn bởi vì đã hàm oan Thương Trăn, trong lòng cảm thấy áy náy, nghe thấy cô nói như vậy, gật đầu theo bản năng.

“Tốt lắm.” Thương Trăn vười điềm đạm, nhưng sát khí trên người lại cuồn cuộn, đi bước một hướng đến chỗ Vương Sâm.

Vừa nghĩ đến chuyện Vương Sâm muốn mượn tay cô gϊếŧ người, Thương Trăn liền cảm thấy tức cười.

Kiếp trước hay kiếp này, cô đều chưa từng tổn hại đến người này, nhưng mà người này lại vì lợi ích của mình, hết lần này đến lần khác hại cô, một khi đã như vậy, cũng đừng trách cô không khách khí!

Một chân cô dẫm đạp lên mu bàn tay Vương Sâm bị đè trên mặt đất, cười lạnh hỏi.

“Tôi không muốn biết là ai sai khiến anh, tôi chỉ biết, chỉ một lần gặp mặt, anh đã cùng người khác tới hại tôi! Nếu như vừa rồi Tư Không Cẩn một súng bắn chết tôi, anh nhất định sẽ vui đi?”

Thương Trăn một bên nói, một bên hung hăng đi nghiền nát bàn tay anh ta!

Vương Sâm đau đến thở hổn hển! Lúc này mạng của anh ta đã bị treo lên rồi, bị nghi ngờ có liên quan đến việc làm hại Tư Không Trường Sinh, Tư Không Cẩn tức giận nhất định sẽ gϊếŧ hắn ngay tại chỗ, hắn ta muốn người đứng đằng sau tới cứu cũng không có cơ hội, cho nên lúc này, hắn chỉ có tại họa!

“Đây không phải ý của tôi! Là…… Là Thương Thanh Thanh! Là cô ta muốn tôi làm như vậy! Cô ta muốn cô chết!”

Hắn vốn cho rằng hắn nói như vậy, Thương Trăn nhất định sẽ di dời lực chú ý.

Ai ngờ Thương Trăn nhẹ nhàng cười, tiếng cười của cô sung sướиɠ hết mức, nhưng lực đạo dưới chân lại càng ngày càng nặng.

“Là —— Thương —— Thanh —— Thanh?”

Cô cúi đầu, mỗi một chữ nói ra, mũi chân liền dùng thêm một lực dẫm nát, sức lực cô rất lớn, dưới chân truyền đến âm thanh vỡ vụn, làm người ta dựng tóc gáy!

Vương Sâm ngửa đầu kêu thảm thiết! Tay hắn! Tay hắn sắp phế rồi!!

“A!! Phải! Là Thương Thanh Thanh! Cầu xin cô buông tha cho tôi! Tôi chỉ là bị người ta sai khiến!”

Thương Trăn vờ như không nghe thấy, cuối cùng, mũi chân cô hung hăng dẫm một cái! Vương Sâm kêu thảm thiết một tiếng sau đột nhiên im bặt! Hắn đã đau đến mức nói không ra lời.

Máu tươi dính xuống đất, bàn tay máu me của Vương Sâm tay không còn lực, hiển nhiên, tay hắn đã bị phế đi!

Thấy Vương Sâm mồ hôi lạnh đầy đầu, như là đau đớn muốn chết, lại bởi vì bị vài người ấn xuống, nên không thể giãy giụa, bộ dáng này, sao mà tương tự thời điểm kiếp trước lúc cô bị bắt đến thế?

Cô cũng là bị người ấn xuống như vậy, dẫm nát tay, không bao giờ có thể dùng châm!

“Vương Sâm, ngươi cảm nhận được đau nỗi đau khổ của tôi chưa?”

Giọng nói cười

Thương Trăn nhỏ đến mức không thể phát hiện, giống như là thủ thỉ.

Nhưng cô cười làm Vương Sâm sởn tóc gáy! Hận không thể quay ngược thời gian, hắn ta sẽ không dám nữa!

Tất cả mọi người ở đây đều cảm giác nghĩ mà sợ! Sao lại có người phụ nữ sẽ sắc sảo như vậy? Người khác muốn hại cô, cô đánh trả tại chỗ, thủ đoạn tàn nhẫn làm người sợ hãi!

“Ngoan ngoãn hưởng thụ đi, Vương Sâm.”

Vương Sâm lúc này chân cũng đau, tay cũng đau! Nước mắt và nước mũi giàn giụa, hận không thể ngất xỉu đi!

Nhưng giờ khắc này, hắn đột nhiên tỉnh táo!

“Cô…… Sao cô biết tên của tôi?”

Tên hắn nói cho Thương Thanh Thanh cũng là tên giả!

Thương Trăn cuối cùng cũng đại phát từ bi thu chân lại, nhìn hắn chậm rãi cười nói.

“Bởi vì…… Tôi từ địa ngục bò lên, là lệ quỷ tới tìm anh báo thù a.”

Môi đỏ của cô kiều diễm, làm Vương Sâm trong khoảnh khắc lại

có thể tin lời nói của cô.

Lúc này, Tư Không Cẩn bắt được tay Thương Trăn.

“Đủ rồi, anh ta bị tình nghi, tôi nhất định sẽ điều tra ra, cho cô một công đạo!”

Thương Trăn ngẩng đầu nhìn Tư Không Cẩn, trong mắt vẫn còn điên cuồng chưa từng thu lại, làm cho đôi mắt tựa như sao trời sáng lóe đến mức đâm người.

“Tư Không Cẩn, anh sẽ không cho rằng tôi cứ như vậy mà tha cho anh chứ?”

Chỉ nghe pằng một tiếng, Tư Không Cẩn khϊếp sợ ôm cánh tay lui về phía sau! Súng trong tay Thương Trăn chĩa về phía anh ta, nụ cười chưa từng vơi bớt.

Cận vệ sợ ngây người, vội vàng vây quanh lấy Thương Trăn, súng nhắm ngay cô, chỉ cần Tư Không Cẩn ra lệnh một tiếng, Thương Trăn liền sẽ bị bắn thành cái sàng.

Nhưng Thương Trăn không sợ chút nào, ngữ điệu càng thong dong.

“Tôi nói rồi, nếu anh lại lấy súng chĩa về phía tôi lần nữa, tôi sẽ phế một cánh tay của anh, phế tay rồi vẫn còn có chân, từ trước đến nay tôi nói được làm được.”

Lúc này cô giống như mũi kim sắc nhọn nhất, bất luận kẻ nào muốn thương tổn cô, đều phải có kết cục bị cô cắn trả!

Những người đàn ông xung quanh nhìn thấy Thương Trăn như vậy đều cảm thấy sợ hãi, nhưng cô như vậy, lại làm trái tim Phong Hành Diễm như là bị nắm lấy, không cách nào hít thở!

Cô nguy hiểm, sắc nhọn như vậy! Nhưng cũng rực rỡ lóa mắt như thế! Cô thật sự là Thương Trăn sao?

Sau khi báo thù xong, Thương Trăn nhẹ nhàng buông tay, súng rơi xuống đất, cô nhìn Tư Không Cẩn đang ôm cánh tay, biểu tình phức tạp, nghiêng đầu cười.

“Còn không để tôi đi ư? Tôi có thể cứu em trai anh, còn giúp anh bắt được hai tên phản đồ, anh xác định muốn nã súng tôi sao?”

[/color]