Nói xong câu cuối cùng, giọng điệu của có chút lạnh, hiển nhiên là nghĩ tới người đáng ghét nào đó.
Khí thế anh mạnh mẽ, khiến Thương Bách Tề mồ hôi tuôn đầy đầu, hắn cũng không dám có cái ý nghĩ gì mà thân cận với Phong Hành Diễm nữa, giống như là một cấp dưới, nhất nhất nghe lời.
Một giờ sau, nhà tạo mẫu thở nhẹ một tiếng, “Hoàn hảo! Cô là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất tôi được thấy!”
Phong Hành Diễm nghe thấy vậy buông máy tính trong tay nhìn sang, lập tức có cảm giác toàn bộ căn nhà đều được sắc đẹp của cô thắp sáng.
Thương Trăn lúc không trang điểm đã rất đẹp rồi, mà hiện tại, cô trang điểm theo tông màu khói, lập tức thu lại toàn bộ nét uyển chuyển và duyên dáng, phóng ra vô hạn sự sắc sảo và tà mị!
Làn da tuyết trắng cùng đôi môi đỏ tươi, cho dù khi cười trông cô cũng lạnh, thật sự giống như nữ bá tước của thế kỷ, có loại ưu nhã lạnh như băng.
Phong Hành Diễm rất hài lòng, từ kiểu trang điểm đến bộ lễ phục trải dài lóng lánh, nhưng hình như cô còn đồ trang sức, mà anh đã sớm chuẩn bị.
Đồ ngọc thì quá nặng nề, kim cương thì quá táo bạo, nên Phong Hành Diễm tỉ mỉ chọn lựa một chiếc vòng cỏ hồng bảo thạch, tự tay đeo lên cho cô.
Bị Phong Hành Diễm bao bọc lại, Thương Trăn có chút không thích ứng, mà cái vòng cổ đó, vừa nhìn là biết giá trị xa xỉ, nhưng mà vừa nghĩ đến sau khi về cô vẫn có thể trả lại cho anh, nên mới không nhiều lời.
Phong Hành Diễm nhìn hồng ngọc và xương quai xanh tinh xảo của cô tỏa sáng cho nhau, đột nhiên anh có loại ý niệm không muốn mang cô ra ngoài, cô xinh đẹp cực hạn như vậy, lẽ ra nên để một mình anh hưởng.
Phong Hành Diễm là một người mạnh mẽ kiên quyết, nếu anh đã nhận định Thương Trăn, thì đứa con của bọn họ sẽ học ở đâu anh cũng đã nghĩ tới rồi, anh cũng không cảm thấy Thương Trăn nói không thích anh có cái gì cả, tình cảm có thể bồi dưỡng dần dần, huống chi bọn họ còn có nền móng.
“Đã khuya rồi, có phải chúng ta có nên đi rồi không?”
Thương Trăn đột nhiên mở miệng, bởi vì cô phát hiện Phong Hành Diễm vẫn luôn nhìn chằm chằm đôi môi cô, điều này làm cho cô có cảm giác nguy hiểm.
Phong Hành Diễm có chút tiếc hận, bởi vì đêm nay đôi môi của Thương Trăn tô vài lớp son, hắn tùy tiện chạm vào một cái, nhà tạo mẫu tỉ mỉ nhất định là đã lăn qua đảo lai rất lâu, cho nên anh nhịn xuống, nói giọng khàn khàn.
“Được, chúng ta đi.”
Lúc này buổi đấu giá được cử hành ở một trang viên tư nhân, lúc Thương Trăn, Phong Hành Diễm cầm tay cô chơi đàu các ngón tay, sau đó thực nghiêm túc hỏi, anh nên theo đuổi cô như thế nào, cô mới có thể thích.
Thương Trăn chưa từng nói về chuyện tình yêu, càng không biết khi Phong Hành Diễm thích một người, sẽ nhiệt tình chủ động như vậy, cho nên cô chỉ lạnh mặt mà chống đỡ, nhưng Phong Hành Diễm lại không hề tức giận, còn tìm rất nhiều đề tài mà cô sẽ cảm thấy hứng thú để nói.
Vừa xuống xe, Thương Trăn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy một giọng nói ngoài ý muốn.
“Đây không phải là cô Thương sao? Thật vui quá, chúng ta lại gặp nhau.”
Thương Trăn nghe thấy tiếng nói, hai mắt nhíu lại theo phản xạ, Vạn Thiệu Luân, quả nhiên anh ta cũng tới.
Phong Hành Diễm che chở cô ở phía sau, nghiêm túc liếc mắt
nhìn Vạn Thiệu Luân một cái, sau đó mang theo Thương Trăn tiến vào trong.
Sắc mặt Vạn Thiệu Luân lập tức trở nên khó coi, tới lúc này anh ta vẫn còn đang nghĩ, tuy rằng sự việc Lê Kính Dân kia, anh ta và nhà họ Phong có chút ầm ĩ không thoải mái, nhưng đó dù sao cũng là việc nhỏ, nếu hai đại gia tộc hợp tác, lợi ích tạo ra mới là giá trị ngất trời! Cho nên anh ta đặc biệt chờ ở đây, muốn chủ động bày tỏ lòng thành, không ngờ đến Phong Hành Diễm lại không cảm kích như vậy.
Nhưng nghĩ đến Vạn Hằng phân phó, anh ta không dám tức giận, trực tiếp đuổi theo.
“Cậu Phong hình như rất chán ghét tôi, là bởi vì cô Thương ư? Tôi có thể giải thích, có lẽ ở đây có hiểu lầm.”
Anh ta nói là nói như vậy, nhưng cũng không cho rằng Phong Hành Diễm sẽ bởi vì Thương Trăn mà đối xử lạnh nhạt với anh ta, đối với những người như bọn họ, đừng nói là vợ sắp cưới, cho dù có kết hôn rồi, cũng có thể tùy ý vứt bỏ, nhất định còn có nguyên nhân khác.
Thương Trăn liếc mắt nhìn Phong Hành Diễm một cái, cô cũng cảm thấy, dường như Phong Hành Diễm đối với Vạn Thiệu Luân có hơi thái quá, trọng lượng của nhà họ Vạn bày ở kia, nhưng thái độ của Phong Hành Diễm rõ ràng là muốn trở mặt.
Thấy Phong Hành Diễm vẫn không nói lời nào, Vạn Thiệu Luân đột nhiên ngăn cản đường đi của Phong Hành Diễm! Vẻ mặt anh ta nóng giận, giọng điệu cũng có chút hung hăng.
“Cậu Phong, chẳng lẽ cậu không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cậu sao?”
Phong Hành Diễm lúc này mới nhướng mày, “Anh không có tư cách nói chuyện cùng với tôi.”
Vạn Thiệu Luân tức giận đến cười lạnh, “Ý của cậu Phong, là nhà họ Vạn chúng tôi vẫn chưa đủ tư cách sao?”
Phong Hành Diễm ngạo mạn dương cao đầu, “Không, ý của tôi là, anh chỉ là một con chó của nhà họ Vạn, mà ta không nói chuyện với một con chó.”
Vạn Thiệu Luân nghe thấy vậy, lập tức xanh cả mặt! Thương Trăn thậm chí còn nghe được tay đặt bên hông của anh ta kêu lên tiếng cành cạch!
Người xung quanh vốn là muốn cùng đi vào trong, nhưng nghe thấy Phong Hành Diễm nói, lập tức tránh đi xa xa, thần tiên đánh nhau quỷ nhỏ gặp nạn, nhà họ Vạn và nhà họ Phong đều không phải dễ chọc!
Vạn Thiệu Luân cố gắng duy trì sắc mặt, anh ta lớn như vậy, trước nay đều được người ta cung kính, sợ hãi, bị người ta làm cho bẽ mặt, đây là lần đầu tiên!
Anh ta hít sâu một hơi, “…… Tôi là người thừa kế nhà họ Vạn……”
“Anh chỉ là đứa con nuôi mà thôi.” Phong Hành Diễm cứt đứt lời anh ta nói, ác nghiệt phân tích nói, “Nếu như Vạn Hằng sinh ra đứa con, anh cũng chỉ có thể nhường chỗ, đó không phải người thừa kế, đó là thay thế bổ sung bất đắc dĩ, là thứ đồ chơi có thể có có thể không.”
“Phong Hành Diễm! Anh nói như vậy, là muốn đối địch với
toàn bộ nhà họ Vạn sao?!”
Vạn Thiệu Luân không thể nhịn được nữa, anh ta đã sớm nghe nói qua Phong Hành Diễm là người cao ngạo vô lễ, không nghĩ rằng so với phỏng đoán của anh ta anh càng thêm không coi ai ra gì!
Phong Hành Diễm cười nhạo một tiếng, cặp mắt đào hoa hoàn mỹ dập dềnh sóng nước, so ngọn lửa càng thêm sáng ngời.
“Lần đầu tiên tôi biết một con chó còn có thể đại biểu cho chủ nhân nói chuyện.”
Phong Hành Diễm nói xong, lập tức đi qua người Vạn Thiệu Luân, không khí lập tức căng thẳng, làm những người xung quanh im như ve sầu mùa đông! Bọn họ thậm chí cảm thấy Vạn Thiệu Luân sẽ nổi giận xống lên đấm cho cậu Phong một quyền! Cho nên tất cả mọi người đều dừng chân, chờ Phong Hành Diễm đi trước.
Đáng sợ quá, chẳng lẽ hai nhà có thù oán? Chưa từng nghe nói qua.
Thương Trăn cũng nhịn không được kỳ quái hỏi, “Anh và nhà họ Vạn có thù oán sao?”
Cô liếc phía sau nhìn Vạn Thiệu Luân sắc mặt méo mó, không tán đồng nói, “Cho dù có thù, anh cũng không nên biểu hiện rõ ràng như vậy, đúng là nhà họ Phong rất mạnh, nhưng nhà họ Vạn là một gia tộc có thù tất báo, lại không có nguyên tắc, ngạn ngữ có câu, thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân.”
Phong Hành Diễm nghe thấy vậy có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Thương Trăn một cái.
“Không phải em có thù oán với hắn ta sao?”
Thương Trăn sửng sốt.
Anh cười ôm Thương Trăn vào trong ngực, đương nhiên nói, “Em và hắn có thù oán, thì anh và hắn cũng có thù oán! Yên tâm đi, chỉ là một cái nhà họ Vạn mà thôi, không đáng sợ.”
Thương Trăn vẫn còn đang ngây người, Phong Hành Diễm cườ sáng lán, nhướng mày hỏi, “Sao nào, có phải cảm thấy anh rất tốt không? Có muốn lại bắt đầu thích anh không?”
Phong Hành Diễm nghĩ rất thẳng, hôm nay thông qua chuyện Lê Kính Dân, anh tra ra được nhà họ Vạn và Lâm Tuyết Hàm và có Thương Thanh Thanh dường như có quan hệ gì đó, nếu như anh đoán không sai, Thương Trăn sớm hay muộn sẽ đối địch với toàn bộ nhà họ Vạn, bởi vì nhà họ Vạn là một gia tộc có khuynh hướng ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Cho nên anh không nói sai, nếu nhà họ Vạn trở thành địch nhân của Thương Trăn, tất nhiên cũng chính là địch nhân của, nếu là địch nhân, còn phải cho vẻ mặt hòa nhã? Còn phải ẩn giấu?