Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 27: Nụ hôn buổi sáng

Trong lòng Phong Hành Diễm khẽ giật mình kinh sợ! Nhưng anh cũng không nói ra, bởi vì anh cảm giác được thứ Thương Trăn đâm vào trong thân thể anh chính là Châm Tâm Mạch! Cô lại có thể lợi hại như vậy ư? Là thuật châm cứu trong truyền thuyết sao?

Trong vô thức, Phong Hành Diễm cảm thấy giao dịch cô nói không phải là cô nói đùa, mà cô thực sự có bản lĩnh này.

Ông Nghiêm đi rồi, nhưng Phong Hành Diễm chưa rời đi, anh ngồi ở mép giường, ngắm Thương Trăn đến mất hồn.

Thấy Thương Trăn cau mày lúc ngủ, anh vô thức duỗi tay ra xoa xoa ấn đường của cô, kết quả là, cô còn cau mày rõ hơn!

……

Phong Hành Diễm mím môi, chột dạ rút tay về.

Khi Thương Trăn ngủ rất dịu dàng thùy mị, không có hung hăng, châm chọc mỉa mai như trước, trái lại còn có vài phần trong sáng và mong manh.

Lúc trước, cô thực sự là người nhảy xuống hồ cứu anh ư? Chín tuổi, cô liền nguyện ý vì anh mà chết?

Phong Hành Diễm khẽ mỉm cười, duỗi tay phe phủi trên gương mặt Thương Trăn.

“Mặc dù không có chứng cứ chứng minh lời cô nói, nhưng tôi vẫn quyết định giúp cô một lần, cũng không phải vì giao dịch chục tỷ gì cả …… Coi như, vì chuyện trước kia mà tạ lỗi, hy vọng cô không lừa gạt tôi.”

Khi Thương Trăn tỉnh lại, cả người cô đau ê ẩm! Nhưng sau khi cô luyện khí công trên giường xong liền cảm thấy khá hơn nhiều.

Chính cô cũng không biết tối hôm qua vì sao lại liều mạng như vậy, chẳng lẽ do trong người mệt mỏi quá mức nên đã đưa ra quyết định sai lầm?

Có điều Phong Hành Diễm đáp ứng giao dịch của cô, vẫn khiến nàng thực sự bất ngờ, nói cho cùng, dù một châm đó của cô lợi hại, nhưng người không hiểu biết sẽ không biết giá trị thật sự của nó.

Chỉ cần anh đáp ứng, về sau cô sẽ tự tin đối phó với những kẻ thù đó…… Đổi lại, cô thật sự sẽ mang lại giá trị chục tỉ cho Phong Hành Diễm!

Tắm rửa xong, cô thay bộ trang phục mà nhà họ Phong đã chuẩn bị sẵn, thần thái thản nhiên đi xuống lầu.

Không ngờ Phong Hành Diễm cũng đang ở đó, khi nhìn thấy cô đi xuống, đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ sáng lên.

Anh biết Thương Trăn mặc bộ trang phục này sẽ rất đẹp, lúc cô không gay gắt, khí chất danh giá này của cô rất thích hợp với sườn xám.

Thương Trăn đem vén tóc ra sau tai, lộ ra một đôi mắt sáng lạnh, nhìn thấy trên bàn có bữa sáng nên cô trực tiếp ngồi xuống bắt đầu ăn.

Phong Hành Diễm tao nhã cầm một ly cà phê, hứng thú hỏi.

“Mắt cô sao vậy?”

Bởi vì trước đây Thương Trăn có mái tóc dày, cho nên người khác đều không biết đôi mắt của cô lại óng ánh như vậy, giống như một dải ngôi sao tụ tập lại trong màn đêm đen, đôi mắt như vậy trên thế gian tuyệt đối chỉ có một.

Ánh mắt Thương Trăn hơi hơi tối sầm lại, không trả lời anh vấn đề này, mà là hỏi lại anh.

“Chuyện hôm qua anh đáp ứng tôi, khi nào mới có thể chuẩn bị cho tốt.”

Nàng phải làm con gái nuôi nhà họ Phong, nhưng nếu muốn được mọi người công nhận thì nhất định phải tổ chức một buổi yến tiếc, thông báo tới mọi người, thứ nhất là có thể xóa bỏ danh phận vợ sắp cưới, thứ hai là chỉ có như vậy cô mới có thể thuận tiện hành động tiếp.

Phong Hành Diễm khẽ híp mắt, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, “Một tháng, sau một tháng, cô sẽ có được điều cô muốn.”

Dáng vẻ khi Phong Hành Diễm đột nhiên bật cười, ít có người có thể chịu được, bởi vì gương mặt anh thật sự quá đẹp, tính cách tuy rằng có chút ngạo mạn, nhưng là hắn đủ vốn để kiêu ngạo.

Thương Trăn rũ mắt xuống, gật gật đầu.

Một tháng cũng coi là nhanh, suy cho cùng chuyện này cũng không phải một chuyện nhỏ.

“Anh mau chóng đăng ký công ty dược đi, ngươi giữ đúng lời hứa, tôi cũng nói được làm được!”

Cô đương nhiên đang nói về chuyện giúp Phong Hành Diễm kiếm tiền.

Với giá trị cá nhân của Phong Hành Diễm, chục tỷ tuy nhiều nhưng tuyệt đối không dụ hoặc được anh, hiện tại anh càng cảm thấy hứng thủ đối

với Thương Trăn!

“Hình như cô không dám nhìn tôi?”

Anh vừa nói xong, Thương Trăn liền lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía anh, bộ dáng không hề e dè, nhìn anh như đang nhìn đồ vật.

Không biết vì sao, Phong Hành Diễm rất muốn phá vỡ gương mặt lạnh lúc này của Thương, anh vẫn bộ dáng thẹn thùng của cô khi nhìn anh trước đây.

“Anh rất đẹp, bây giờ, tôi có thể thu hồi tầm mắt rồi chứ?”

Thương Trăn khéo léo mỉm cười, mặc dù rất lịch sự, lại ẩn giấu sự không kiên nhẫn.

Phong Hành Diễm có chút không vui, anh đột nhiên cúi người sát vào, anh không tin Thương Trăn đối với anh không có cảm giác!

Anh có một đôi mắt đào hoa sâu thẳm, bởi vì có huyết thống ngoại quốc của tổ tiên, cho nên đường nét ngũ quan rất tuấn tú, sau trong đôi mắt có chút màu tím mê hoặc, chỗ bên trái mắt khóe mắt, có một nốt ruồi nhỏ như vẽ rồng điểm mắt, có thể nói gương mặt này là một chế tác điêu luyện, chỗ nào cũng khiến người khác phải kinh diễm! Cũng khiến cô đã từng mê muội thật sâu, không cách nào kiềm chế……

Thấy Thương Trăn lộ ra biểu tình hơi sững sờ, Phong Hành Diễm nhẹ nhàng nhướng mày, anh biết, không ai có thể tránh được sức quyến rũ của anh!

Anh nhếch môi mỉm cười, “Bây giờ, cô còn muốn thu hồi tầm mắt nữa không?”

Thương Trăn đột nhiên khóe miệng nhếch lên một cách kỳ lạ, giây tiếp theo, cô trực tiếp cúi người hôn lên môi mỏng màu hồng nhạt của anh!

Hai người hôn môi cách một góc bàn, khi bốn mắt nhìn nhau, Phong Hành Diễm vô thức nín thở!

Môi cô rất mềm, rất thơm, mang theo vị ngọt của sữa bò.

Thương Trăn nhẹ nhàng cắn bờ môi của anh mới lui một chút, tế nhị hỏi.

“Anh không phản kháng, là muốn tôi tiếp tục sao?”

Con ngươi của Phong Hành Diễm trầm lại, anh đột nhiên giữ chặt đầu Thương Trăn, lại lần nữa trao cô một cái hôn sâu hơn!

Tiếng thở dốc ái muội làm cho thân thể bọn họ nóng lên, mặc dù đang hôn môi, mặc dù có chút động tình, nhưng bọn họ đều cố chấp nhìn đối phương, một đôi mắt tím như nóng như lửa hỏa, một cái sáng lạnh như băng.

Thương Trăn đột nhiên đẩy Phong Hành Diễm ra! Cô cắn chặt răng, lạnh giọng hỏi, “Thế nào? Không phải anh chán ghét tôi ư?”

Phong Hành Diễm liếʍ liếʍ môi, có phần chưa đã thèm nhìn chằm chằm môi cô, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Chán ghét chứ, nhưng tôi là Phong Hành Diễm, làm sao tôi lại để cho người khác chiếm lợi được?”

Thương Trăn tức cười, thì ra là không muốn bị cô cưỡng đoạt.

Lúc này, chuông cửa vang lên, Thương Trăn nghe được tiếng của người làm tiếp đón khách.

“Ngài Thương? Ngài tới đón cô Thương ư?”

Thì ra là Thương Bách Tề tới.

Thương Trăn ngẩn người, ngay sau đó lên lầu đi lấy đồ vật của mình chậm rãi đi xuống.

Phong Hành Diễm vẫn ngồi tại chỗ, có lẽ Thương Bách Tề cũng không xứng để anh tự mình ra tới tiếp đón, cho nên Thương Trăn nói một tiếng với quản gia, sau đó đi theo Thương Bách Tề ra khỏi biệt thự Hải Tâm.

Thương Trăn vừa đi, Phong Hành Diễm liền có chút không thoải mái bắt chéo chân, anh không ngờ nụ hôn của Thương Trăn lại ngọt ngào đến như vậy, anh chỉ có hôn qua hai lần, chỗ nào đó trên cơ thể đã có phản ứng kinh người, cũng may Thương Trăn đi rồi, nếu không bị nàng phát hiện, khẳng định sẽ cười nhạo anh!

Thương Bách Tề đến tìm cô, Thương Trăn cũng không cảm thấy lạ, hôm qua Phong Hành Diễm có thể tìm được cô, tự nhiên là đến nhà họ Thương, mà Thương Bách Tề biết di động của cô hỏng rồi, không liên lạc được nên chỉ có thể tự mình tới đón.

Không nhìn thấy Phong Hành Diễm, Thương Bách Tề thở phào nhẹ nhõm, ông không phải một người thích nổi, đối với Phong Hành Diễm luôn chói sáng, ông luôn tránh còn không kịp.

Hai cha con lặng im một lúc, Thương Bách Tề đột nhiên nói.

“Trăn Trăn, có phải hôm trước con chịu đả kích gì không? Hai hôm nay con khác lạ, mẹ con rất lo lắng cho con……”

Thương Trăn khó hiểu hỏi, “Mẹ con không phải đã chết rồi ư? Bà ấy báo mộng cho ba à?