Ngày hôm sau Lục Họa đi học, cô ở cửa trường học gặp Lâm Mặc, Lâm Mặc đi học rôi.
“Anh rẻ.” Cố Vũ ngoan ngoãn chào hỏi một tiêng.
Lục bo:
Cô hoài nghỉ một tiếng “anh rễ” này của Có Vũ sẽ hù Lâm Mặc chạy.
“Vũ Vũ, đừng gọi bậy!” Lục Họa nhỏ giọng nhắc nhỏ.
“Biết rồi chị Họa Họa, anh rễ, em đi nhé!” Cố Vũ lại gọi một tiếng, sau đó chạy đi.
Lục Họa đau đầu.
Lúc này Lâm Mặc đã đi tới: “Ăn sáng chưa?”
Lục Họa gật đầu: “Ăn rồi.”
Lâm Mặc cầm một bình sữa, cậu cắm ông hút vào, đưa cho Lục Họa: “Cho em này.”
Cậu mang theo sữa cho cô.
“Cảm ơn” Lục Họa nhận lấy uống một ngụm, ngọt ngào, là vị dâu.
Cậu dường như đặc biệt thích mua vị dâu cho cô.
Lục Họa trước đây xem qua một.
quyên tạp chí, phía trên đó viết, nếu như một người đàn ông luôn mua ô vị dâu cho bạn, như vậy ở trong mắt người đàn ông đó bạn chính là cô gái vĩnh viễn không lớn lên của anh ấy.
“Lâm Mặc, vừa rồi Vũ Vũ gọi bậy bạ mà thôi, cậu đừng đề ở trong KIÊN “Vừa rồi em ấy gọi cái gì?”
“Anh rễ á.”
Lâm Mặc chậm rãi gợi lên môi đỏ mọng, nở nụ cười.
Cậu cười cái gì?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Họa đỏ lên, sao cô cứ cảm giác cậu là cố ý?
Cậu rõ ràng nghe được tiếng “ “anh rễ”
kia của Có Vũ, còn bảo cô lặp lại cho cậu nghe.
Cậu thật đúng là… hư.
Lúc này“ding” một tiếng, điện thoại Lục Họa vang lên, tin nhắn tới.
Lục Họa mỏ ra đọc Dương Thanh Đê gỏi tới Bạn Lục Họa, đừng quên cuộc hẹn sau khi tan học ngày hôm nay của chúng ta đấy nhé.
Cuộc Hẹn đó là đến tiệm sách tổng hợp mua tư liệu cho Lâm Mặc.
Lục Họa hồi âm Ok.
Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của Lâm Mặc: “Em đang nhắn tin với ai đấy?”
Lục Họa ngắng đầu, chỉ thấy Lâm Mặc nhìn lướt qua điện thoại, sau đó đưa mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lặng yên quan sát, mang theo vài phần dò xét cùng sắc bén.
Lục Họa lộp bộp giật mình, bắt kể là mua tư liệu cho cậu, hay là len lén học giỏi toán đề theo kịp cậu, đây đều là bảo mật, phải giâu cậu.
Lục Họa lúc này giấu điện thoại ra phía sau, sau đó lắc đầu: “Không có gì… tôi đang cùng một người bạn gửi tin nhắn…