“Buông! Lâm Mặc, cậu làm tôi đau!”
Lâm Mặc buông lỏng tay ra.
Hai người đứng ở đầu đường, gió đêm thổi đến, vài lọn tóc quần trên khuôn mặt nhỏ động, nhân của Lục Họa, cổ tay tỉnh tễ trăng nõn quả thật bị cậu lôi ra một vòng hông hồng, vì vậy cô đưa cho cậu xem, đôi mắt hơi lùn dỗi nhìn cậu: “Lâm Mặc, tôi không lừa cậu, cậu thực sự làm tôi đaul”
Lâm Mặc nhìn cô, ánh mắt đen sâu thẳm, mấy. giây sau cậu nhàn nhạt dời ánh mắt, yết hầu thiếu niên khẽ cuộn, cậu tự tay gọi một chiếc xe taxi.
Rất nhanh, xe taxi ngừng lại.
Lâm Mặc tự tay mở ra cửa SaU Xe, nói với cô: “Lên xe, vệ nhà.”
Lục Họa không lên xe, cô chăm chú nhìn cậu: “Lâm Mặc, tôi cân nói cái này với cậu, chuyện của cậu và Triệu Hàm Hàm không phải tôi nói ra, tôi không phải là người mật báo kia.”
Cô tới chính là vì việc này?
Lâm Mặc gật đầu: “Tôi biết, cậu không nhàm chán như vậy.”
Cậu tin tưởng cô?
Lục Họa không nghĩ tới hai người nói chuyện thuận lợi như vậy, cậu tin tưởng không phải cô mật báo.
“Lên xe, về nhà.” Lúc này cậu lại lập lại bốn chữ kia.
Bồn chữ đó nghe trong tai Lục Họa lại mang ý xua đuôi, cô căn răng vào môi, nhỏ giọng nói: “Lâm Mặc, chị cậu cân trị liệu không chỉ có là chân, còn có tâm, đừng đề chị ấy lẻ loi một mình mãi, mang chị ấy ra ngoài…
“Đủ rồi!” Lục Họa vẫn chưa nói hết đã bị Lâm Mặc cắt đút, cậu lãnh đạm nhắc mắt nhìn cô một cái: “Chuyện của chị tôi không cần cậu quan tâm.”
“Lâm Mặc, cậu đừng như vậy, chị cậu đang tự phong bế chính mình…
“Lục Họa.” Cậu đột nhiên gọi tên cô.
Hàng mi Lục Họa run lên, „ đây là… lân đâu tiên cậu gọi tên cô, cô còn tưởng răng cậu không biết tên cô, dù sao cậu liếc mắt cô một cái cũng đã ngại nhiều, hầu hết thời gian cậu đối. với cô lãnh đạm có lệ, dường như ở lâu với cô một giây đã thấy Phiên.
“Làm sao vậy?” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!
“Lục Họa, cậu có phải cảm thấy chị của tôi rất đáng thương, người như cậu cao cao tại thượng biết cái gì, thương cảm thương. hại người khác chỉ là có thể thỏa mãn lòng hư vinh của các cậu, cho các cậu cảm giác mình tài trí hơn người, cho nên, thu hồi vẻ đồng cảm mà cậu tự cho là đúng ấy đi, chúng tôi không cần.”
Nói xong, Lâm Mặc xoay người rời đi.
Lục Họa cảm thấy một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu dội XuÔng, khiến cô lạnh xuyên tim, cậu nhìn cô như vậy ư?
Trong mắt cậu, cô chính là một kẻ xảo trá không chịu nỗi như vậy?
Lòng tốt của cô lại bị cậu chà đạp không đáng một đồng, cô biết cậu chán nã cô, lại không nghĩ rằng nỗi chán ghét ấy đã đến mức độ này, đoán chừng cô ngay cả hít thở đối với cậu là sai.