Hà Băng hừ một tiếng: “Không để anh làm công không đâu, qυầи ɭóŧ này.”
Cô dùng hai ngón tay nhặt lên một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, trên giường còn đặt áo sơ mi trắng tinh và quần tây dài đen.
Nhìn qυầи ɭóŧ trong ngón tay cô, Diệp Minh bình tĩnh mắng: “Em đùa anh đấy à, có qυầи ɭóŧ mới còn để anh giặt?”
Hà Băng nhắc chân, một cước đá trên chân trái của anh, ý kia là — đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng.
Mi tâm anh tuấn Diệp Minh đều mềm, cô chính là miệng cứng, lòng lại mềm.
Không phải, không đúng, cô chỗ nào cũng mềm.
Cô dùng hai ngón tay nhặt lên một chiếc qυầи ɭóŧ màu đen, trên giường còn đặt áo sơ mi trắng tinh và quần tây dài đen.
Nhìn qυầи ɭóŧ trong ngón tay cô, Diệp Minh bình tĩnh mắng: “Em đùa anh đấy à, có qυầи ɭóŧ mới còn để anh giặt?”
Hà Băng nhấc chân, một cước đá trên chân trái của anh, ý kia là — đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng.
Mi tâm anh tuấn Diệp Minh đều mềm, cô chính là miệng cứng, lòng lại mềm.
Không phải, không đúng, cô chỗ nào cũng mềm.
Thân hình cao lớn Diệp Minh không chút nhúc nhích, cường tráng tựa một thanh sắt.
Hà Băng từ trên giường đứng dậy: “Mặc quần áo vào, chuẩn bị ăn cơm tối!”
Nói xong Hà Băng rời khỏi phòng.
Diệp Minh mặc quần áo vào, rất nhanh người làm nữ đưa cháo tới: “Tiên sinh, đây là Đại tiểu thư bảo tôi nấu cháo cho anh, Đại tiểu thư rất quan tâm cơ thể của anh đó.”
Diệp Minh nhìn một chút, cháo sườn nấu rất thơm, còn có mấy món điểm tâm nhẹ, đều là cô bảo người làm.
Trong lòng anh nhất thời vừa mềm vừa đầy.
Diệp Minh nằm trên ghế salon, anh không ngủ, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu: “cạch” một tiếng, cửa phòng mở.
Bên tai truyền đến một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó trong tầm mắt tối sầm, có người đứng bên ghế salon của anh.
Diệp Minh chậm rãi mở mắt ra, Hà Băng đã trở về, cô đứng ở bên ghế salon, nhìn anh.
“Sao anh không ngủ trên giường?” Hà Băng hỏi.
“Đó là giường của em.”
“Giường của tôi không phải anh từng ngủ rồi à?”
Lúc này Hà Băng vươn tay, sờ về phía ống quần trống rỗng của anh.
“Làm cái gì?” Diệp Minh kéo lại cổ tay mảnh khảnh của cô, không cho cô sờ.
“Tôi xem một chút.”
“Xem cái gì?”
“Xem chỗ bị cắt của anh.”
Diệp Minh mím môi mỏng, trong thờ ơ lộ ra vài phần tự giễu: “Có gì để nhìn, sẽ hù em.”
Cho nên, anh mới mặc quần?
Anh ngủ cũng mặc quần, chắc là không muốn để cho người khác thấy được.
“Trước đây tôi chưa từng xem, rất tò mò, tôi muốn xem thử.” Hà Băng muốn tránh thoát khỏi cầm cố của anh.
Thế nhưng Diệp Minh không chịu.