Hà Băng suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đau”
Diệp Minh ngồi dậy, quỳ ở bên cạnh cô: “Cho anh xem, đêm qua bôi thuốc mỡ vô dụng rồi ư2”
Thuốc mỡ ngày hôm qua tắm rửa xong anh đã bôi lên cho cô.
Hà Băng nhanh chóng cuộn ngón chân mình, trên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng: “Anh đừng xem, em không sao.”
“Hà Băng,” Anh gọi cô một tiếng: “Ngoan, anh xem một chút có bị thương không.”
Hà Băng bị anh gọi toàn thân mềm nhữn, anh xưa nay cường thế bá đạo, cô không biết nên từ chối anh tjees nào.
Lúc này phía dưới đột nhiên lao tới một luồng dịch nóng, Hà Băng nhìn người đàn ông: “Diệp Minh, xin lỗi, em tới tháng rồi.”
“Gạt anh à?” Diệp Minh không tin, ngón tay thon dài kéo làn váy của cô nhìn, vừa nhìn liền tin hoàn toàn.
Anh nhanh chóng từ trên người cô đứng lên, bàn tay rộng lớn bao lấy đầu cô xoa xoa: “Cần anh làm gì không?”
“Anh mua băng vệ sinh cho em đi…”
Hà Băng thay quần áo, đã lót băng vệ sinh xong, cô toàn thân mềm nhữn không muốn di chuyển, nằm trên ghế mây phơi nắng.
Ngày hôm nay Diệp Minh cũng không ra ngoài, ghế mây rộng lớn đủ chứa hai người, tuy anh phải vươn đôi chân dài ra, thế nhưng cơ thể to lớn anh nằm ngang, để Hà Băng thư thích vùi trong ngực anh.
Hà Băng đang ngủ, Diệp Minh cầm văn kiện trong tay đọc.
Lúc này “cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói điệu đà của cô em ngực lớn: “Thành gia, em tới đưa hoa quả.”
Ánh mắt Diệp Minh không dời khỏi văn kiện, anh phát động môi mỏng: “Vào đi.”
Cô em ngực lón bưng một mâm trái cây đến.
Hiện tại nắng sớm xuyên qua to cửa sổ sát đất độ trên ghế mây, Diệp Minh mặc áo sơ mi đen quần dài cùng màu sạch sẽ, chất vải thượng đẳng được là không có chút nếp uốn nào, chân anh quá dài, chỉ mặc quần đến chín phần, lộ ra mắt cá chân gầy gò, người đàn ông độ ở trong vằng sáng lộ ra một loại mị lực nam tính khó có thể dùng lời diễn tả được.
Cô em ngực lón liêc trộm người đàn ông vài lần, cũng nhìn thấy Hà Băng nằm trên ngực người đàn ông, cô gái nhắm mắt, hàng mi nhỏ dài tựa cánh ve rủ lên một cái bóng dưới mí mắt xinh đẹp, cô như là chú mèo con biếng nhác.
Mà người đàn ông như là chủ nhân che chở chú mèo con này.
Cô em ngực lớn đặt đĩa trái cây ở trên ghế, sau đó ngồi xổm người xuống bên người Diệp Minh, cô ả bóc một quả nho, lột da, vươn tay đút tới bên môi Diệp Minh.
“Thành gia, ăn nho nào.”
Diệp Minh đang đọc văn kiện, đột nhiên có một quả nho đưa tới, đôi mắt đen rơi trên mặt cô em ngực lớn kia.
Cô em ngực lớn hôm nay mặc đồ người làm nữ cổ thấp, ở góc độ của người đàn ông liếc mắt liền có thể thấy sạch phong cảnh phía dưới.
Diệp Minh híp mắt, ánh mắt kia nhất thời trở nên âm u lạnh lẽo.