Hà Băng ngắng đầu ngắm nhìn thế giới ngoài cửa số, khuôn mặt nhỏ trong trẻo tuyệt lệ lộ ra vẻ xanh xao, da thịt thiếu nữ trắng toát, có thể mơ hồ chứng kiến những mao mạch xanh tím thật nhỏ bên trong, cô ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng, tư thế nhìn lên thành tín thể như đang nhớ ai đó.
Trái tim Diệp Linh đột nhiên đau đón, cô đã biết chuyện Dương Kim Đậu rồi, làm một cô con gái, cô hiểu thế khó xử của Hà Băng khi bị kẹp ở giữa, lúc này, anh của cô Diệp Minh lại không thể ở bên cạnh cô bé.
Điều chỉnh tâm trạng, Diệp Linh giơ tay lên gõ cửa: “Băng Băng, là chị.”
Rât nhanh bên trong vang lên giọng của Hà Băng: “Chị Linh vào đi ạ.”
Diệp Linh đẩy cửa vào: “Băng Băng, chị hằm cho em chút canh gà, em nhân lúc còn nóng ăn một chút nhé!”
Hà Băng về tới trên giường, cô khẽ nhếch môi: “Chị Linh, cứ để đó trước đi ạ! Lát nữa em đói rồi ăn.”
Mấy ngày nay Hà Băng rất ngoan, cô nghe lời Hạ Tịch Quán, ngoan ngoãn tiêm thuốc ăn uống, tuy cô ăn cũng không nhiều.
Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại của Hà Băng đến.
Hà Băng ấn phím nhận, bên kia là giáo viên của trường: “Hà Băng, mây ngày này chuyện của em đã làm loạn cái trường này rồi, em mau về trường một chuyến, giải thích rõ chuyện em và vị lão đại Hồng Kông kia đi!”
“Hà Băng, em biết mọi người đồn em thế nào không? Nghe nói vị lão đại Hồng Kông kia đều đã ba mươi bốn mấy tuổi rồi, em một đứa con gái ở cạnh ông ta làm cái gì, tệ nhất là vị lão đại kia đã có vợ, em tại sao có thể đi phá hư gia đình người khác làm bồ nhí vậy chứ?”
“Chuyện này mang đến ảnh hưởng cực kỳ ác liệt cho trường học chúng ta, cục giáo dục bên trên cũng bắt đầu tạo áp lực cho trường ta rồi, để trường ta nghiêm túc xử lý chuyện này, chỉnh đốn hành vi bắt lương nơi học đường. Bây giờ em sắp tôt nghiệp, tiêp tục như vậy nữa thì đừng nói đến chuyện tốt nghiệp, trường sẽ đuổi em đi.”
Bởi vì trong phòng bệnh rất yên lặng, nên Diệp Linh rõ ràng nghe được giọng điệu gấp gáp của giáo viên bên kia, Hà Băng là đệ nhất băng mỹ nhân của Hồng Khẩu, ở trường lại cực kỳ ưu tú, hiệu trưởng giáo viên đều rất coi trọng cô, muốn cô ở lại trường, nào biết mấy ngày này lời đồn nổi lên tứ phía, Hà Băng thật sự đã để cho mọi người thất vọng rồi.
“Cô ơi em xin lỗi.” Hà Băng nhẹ giọng nói.
“Bây giờ nói xin lỗi không có tác dụng gì cả, em nên suy nghĩ thật kỹ nên cứu lại như thế nào đi!” Cô giáo trực tiếp cúp điện thoại.
Toàn bộ phòng bệnh lâm vào bầu không khí kiềm nén, yên tĩnh như chết, Diệp Linh tiến lên cầm bàn tay lạnh như băng của Hà Băng: “Băng Băng, em có khỏe không?”
Hà Băng cười gượng: “Chị Linh, em không sao đâu, em đi ra ngoài hít thở không khí chút.”
Hà Băng đi ra ngoài.
Diệp Linh lo lắng Hà Băng một mình, nên cô cũng đi ra ngoài theo.
Mới vừa đi đến hành lang, Diệp Linh liền thấy phía trước Hà Băng bị bao vây lại, ai nấy đều hướng về phía cô chỉ trỏ.
“Mây người mau nhìn, đây chính là băng mỹ nhân đệ nhất thành phố Hồng Khẩu nức danh của chúng ta đấy, cũng chính là cô dâu chạy trốn lúc trước – Hà Băng!”
“Mấy người có nghe không, cô ta hẹn hò với vị lão đại Hồng Kông, vị kia chẳng những tuổi lớn đủ để làm cha cô ta, còn đã có vợ, cô ta là hồ ly tỉnh phá hoại gia đình người khác đấy.”
“Trời ạ, cô ta rốt cuộc đầu úng hay mắt mù thế? Thái tử gia Đường gia tuấn tú lịch sự, bao nhiêu cô gái muốn gả vào Đường gia làm Thiếu thái thái, cô ta dĩ nhiên cam nguyện đi làm bồ nhí?”
“Ai biết được, bây giờ sinh hoạt cá nhân của mấy đứa con gái loạn tùng phèo, không hê có tam quan, lại nói tên lão đại có chỗ gì hơn người, để vị này băng mỹ nhân chúng ta bị ma quỷ ám ảnh, thần hồn điên đảo đến thế.”…