Đôi mắt Hà Băng lặng lặng rơi trên người Dương Kim Đậu, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ vẫn còn yêu bố sao?”
Cái gì?
Dương Kim Đậu cứng đờ.
“Con thấy rồi, trong ngăn kéo mẹ còn giữ tắm hình mẹ và bố chụp chung.”
Trái tim Dương Kim Đậu chợt đau đón, bà lạnh giọng cắt đứt Hà Băng: “Đừng nhắc tới ông ta, đời này mẹ không muốn nhắc đến con người đó!”
“Mẹ, con biết, trong lòng mẹ vẫn còn yêu bố, sâu đậm yêu.”
“Mẹ luôn nói bố mang đến cho mẹ chỉ có tuyệt vọng và cô đơn, vậy mẹ và bố đã ly hôn nhiều năm như vậy, vì sao mẹ vẫn cô độc lẻ bóng? Cuộc đời mẹ sợ nhất cô đơn, rồi lại sống đơn cô một mình, e rằng năm đó mẹ cảm thấy rời khỏi bố con bản thân sẽ gặp được người càng tốt hơn, thế nhưng đã nhiều năm như vậy, mẹ từ từ phát hiện, mẹ thật sự gặp được người tốt hơn bố rất nhiều, nhưng mẹ đã không còn cách nào yêu thêm ai khác. Kỳ thực người mà chúng ta dành trọn tình yêu khi còn trẻ chính là người neo đậu trái tim mình trọn đời, anh ấy có thể không phải là người tốt nhất, nhưng vĩnh viễn không cách nào thay thế được.”
Cả nhà tải ứng dụng truyện Hola về đọc thêm nhé!
“Mẹ, từ nhỏ con lớn lên bên người bó, cho nên, con khác mẹ, hiện tại mẹ cũng không phải là con, mẹ làm sao biết con sẽ không đi hết đoạn đường năm đó mẹ chưa hoàn thành? Lẽ nào mấy năm nay mẹ chưa từng nghĩ tới nếu như năm đó mẹ không chạy trốn nửa đường, mẹ đi hết con đường kia sẽ thấy được cái gì ư? Hiện tại con có thể thay mẹ đi nhìn.”
Hà Băng vừa dứt lời, toàn bộ biệt thự rơi vào trầm mặc, một chút thanh âm cũng không có.
Dương Kim Đậu đỏ bừng hai mắt, bên trong tràn ngập hơi nước từng giọt mạnh mẽ đập xuống, bà giờ mới hiểu được, con gái của bà đúng là lớn rồi, con gái không phải là cái gì cũng không hiểu, mà là, cái gì cũng hiểu.
Mấy năm nay bà vẫn một mình, bên người không phải là không có lựa chọn, ngược lại còn rất nhiều. Mỗi khi trời tối người yên, nửa đêm giật mình tỉnh mộng bà vẫn luôn nghĩ, ngay từ đầu bà đã sai lầm rồi, nếu như bà không gặp người đàn ông Hà Tấn kia thì tốt rồi.
Thế nhưng, lúc nào bà cũng lại nghĩ, nếu như… nếu như bà không bỏ cuộc giữa đường, mà vững bước ởi tiêp, vậy ở cuối con đường bà sẽ chứng kiến được thứ gì?
Bà luôn sợ con gái mình sẽ đi trên con đường xưa của mình, nhưng con gái nói rất đúng, rõ ràng… con đường của bà mới chỉ đi được phân nửa.
Vừa mới bắt đầu cho rằng rời khỏi ông sẽ hạnh phúc, sau đó lại phát hiện, cả đời này bà chưa từng nhận được hạnh phúc thêm lần nào nữa.
Tất cả hạnh phúc của bà đều đã khóa chặt trong tắm hình nơi ngăn kéo kia, những năm tháng xưa ấy, là tất cả vui sướиɠ của bà.
Dương Kim Đậu lấy ra điện thoại: “Mẹ có thể cho các con một cơ hội, hiện tại gọi cho Tiêu Thành, mẹ muốn lập tức nhìn thấy nó.”
Bà muốn Tiêu Thành lập tức xuất hiện trước mắt mình.
Nhìn điện thoại trên bàn uống trà, Hà Băng nhàn nhạt chau mày, hiện tại Tiêu Thành đang thi hành nhiệm vụ, chắc chắn không đến được, hơn nữa về chuyện nhiệm vụ này cô cũng không thể tiết lộ cho Dương Kim Đậu, lần trước Dương Kim Đậu lên đảo đi tìm suýt chút nữa đã hại chết Tiêu Thành.
“Mẹ, hiện tại Tiêu Thành bận rồi ạ, không đến được đâu.”
Cái gì?
Dương Kim Đậu biến sắc tại chỗ, bà đã đồng ý cho Tiêu Thành cơ hội, anh còn không đến: “đứa con rê” này rôt cuộc quá làm giá hay là không có thành ý thế?
“Mặc kệ Tiêu Thành bây giờ đang làm gì, mẹ muốn nó lập tức chạy đến, bằng không chuyện con và Tiêu Thành không bàn nữa.”
“Mẹ…”
Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa biệt thự đột nhiên vang lên, có khách tới.