Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 2330

Diệp Minh dùng bàn tay to bóp vòng eo nhỏ như dương liễu của cô, hơi thở nặng nề của người đàn ông phả vào trên da thịt mềm mại của cô gái: “Em tìm được Đông trùng Hạ thảo rồi?”

Hà Băng không đáp.

Anh dùng lực bấm eo thon cô một cái, mặt của hai người đều dựa vào với nhau, mũi kề mũi, hô hấp quấn quanh: “Nói!”

Tiếng nói khàn khàn có chút nghiêm nghị.

A.

Hà Băng khẽ chau mày.

“Bị thương? Cho anh xem bị thương ở đâu?” Ánh mắt Diệp Minh trầm xuống, bàn tay cởi ra quần áo cô, muốn kiểm tra vết thương trên người cô.

“Diệp Minh, anh cúi đầu xuống đi.”

Anh cúi đầu xuống đi…

Diệp Minh chậm rãi cúi thân thể đồ sộ xuống.

Hai tay Hà Băng dời lên, ôm lấy đầu anh, cô ôm đầu anh vào trong ngực mình: “Diệp Minh, có đau không anh?”

Diệp Minh…

Có đau không anh…

Lúc này trong phòng rât yên lặng, ngọn đèn vàng tỏa xuống dưới, bao phủ hai người độ trong vằng sáng ấm áp.

Đầu Diệp Minh tựa vào l*иg ngực mềm mại của cô gái, bên tai quanh quần câu nói đầy tràn rồi đau lòng tiếc thương ấy, Diệp Minh, có đau không anh?

Bắp thịt cả người Diệp Minh từng cục căng lên, chứa đấy sức mạnh toàn thân, anh hình như là muốn làm cái gì đó, thế nhưng rất nhanh bắp thịt lại mềm xuống, vươn hai cánh tay ôm lấy eo cô, anh chôn mặt mình vào trong ngực cô.

Ngón tay trắng nõn của Hà Băng xuyên vào mái tóc đầu định của anh, nhẹ nhàng ve vuôt: “Không sao đâu, rât nhanh sẽ không đau nữa, hết thảy sẽ qua thôi.”

Đúng vậy, rất nhanh sẽ không đau nữa…

Hiện tại ăn trùng thảo rồi, anh cũng từ từ không thấy đau nữa.

Diệp Minh ngắng đầu, hôn lên.

Hà Băng ôm anh, nhiệt tình mà chủ động hôn trả lại anh.

Cái gì cũng không cần nói, không cần làm gì, hai người lặng lẽ quấn quít, giữa lúc môi lửa vây quần, hơi thở và nhịp tim đều rối loạn.

Cơn nghiện đã đi qua, Diệp Minh buông lỏng Hà Băng ra, đúng lúc người làm nữ đưa cơm tới, Diệp Minh bắt đầu ăn cơm, cháo hoa thêm bánh màn thầu đơn giản.

Diệp Minh cắn hai miếng màn thầu, Hà Băng mềm mại nhìn anh: “Em đói bụng rồi, em cũng muốn ăn.”

Diệp Minh đưa bánh màn thầu cho cô, Hà Băng liền căn tay anh một cái.

“Đêm nay, đừng về.” Anh ôm cô.

“Để làm gì?”