Ở trong khách sạn, Hà Băng rõ ràng trúng thuốc, nhưng cô hoàn hảo trở về, điều này nói rõ cái gì, chỉ có thể nói rõ Hà Băng và Tiêu Thành lại ngủ cùng nhaul Anh ta tốn công trù tính một hồi, cuối cùng lại để Tiêu Thành được hời, nhớ đến Tiêu Thành còn xách cổ áo anh ta như xách một con gà con ra khỏi cửa khách sạn, Đường Ngọc đã hận đến mặt nhăn mày nhó.
Song, anh ta cũng không biêu lộ ra những thứ này, ngược lại bị thương nhìn Dương Kim Đậu: “Cô, đó đã là quá khứ, thứ con muốn chỉ là hiện tại và tương lai của Băng Băng, con đương nhiên sẽ không chú ý quá khứ cô ấy, ngược lại, về sau con còn sẽ đối tốt với Băng Băng gấp bội, con tin tưởng Băng Băng sớm muộn cũng có một ngày sẽ thấy ra chân tình của con, cô ấy sẽ quên đi Tiêu Thành, thích conl”
Dương Kim Đậu nghe được những lời này gần như mừng đến chảy nước mắt, bà cầm tay Đường Ngọc: “Đứa trẻ ngoan, vậy cô an tâm rồi, giao Băng Băng cho con cô rất yên tâm.”
Đường Ngọc đi, Dương Kim Đậu trở vê phòng mình, bà cảm thấy bà phải hành động, tuyệt không thể để đời con gái mình bị hủy trên tay Tiêu Thành.
Bà đã trả giá cho tình yêu của mình, trong cuộc hôn nhân này, bà nhịn bao nhiêu cô độc, uất ức, nước mắt, tuyệt vọng còn có thống khổ, năm đó bố mẹ không đồng ý cô và Hà Tắn cưới nhau, bà liền cùng Hà Tấn bỏ trốn, sau khi ly hôn bà lại trở về quê, bố mẹ đã qua đời từ lâu rồi.
Hiện tại bà không thể trơ mắt nhìn con gái đi lên vết xe đổ của mình, đầu sỏ gây nên tất cả đều doTiêu Thành!
Người khác không biết thân phận của Tiêu Thành, thê nhưng bà biệt, nên bà không sợ Tiêu Thành.
Bà đã cảnh cáo Tiêu Thành, đừng trêu chọc con gái của mình, bằng không bà cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, ngàn vạn lần đừng đánh giá thấp tình yêu của mẹ đối với con gái!
Dương Kim Đậu đã quyết tâm, bà hiện tại sẽ bay tìm Tiêu Thành!
Hà Băng vẫn ở trong phòng mình, lúc này tiếng gõ cửa vang lên, người làm nữ đẩy cửa đi vào, đem đá đến: “Đại tiểu thư, dì giúp con chườm mặt, lần này phu nhân xuống tay mạnh, má phải của con đã sưng lên rồi, chườm đá có thể giúp tiêu sưng.”
“Cảm ơn dì ạ.” Hà Băng nói cảm ơn.
Người làm nữ thở dài một tiếng: “Đại tiểu thư, dì đã theo phu nhân nhiều năm như vậy, phu nhân là một người phụ nữ thực sự tuyệt không dễ dàng, nên con đừng trách bà ấy.”
Hà Băng lắc đầu: “Sẽ không ạ.”
“Đại tiểu thư, kỳ thực phu nhân chính là sợ con đi lên con đường cũ của bà ấy…”
Hà Băng câu môi, trong mắt kia lóe ra ánh sáng sáng chói: “Con không phải bà ấy, bà ấy cũng không phải là con, nên mẹ làm sao biết con có phải cam tâm tình nguyện đi lên con đường ấy hay không, hơn nữa, bô con là bô con, Tiêu Thành là Tiêu Thành, sao bà ấy biết được con và Tiêu Thành sẽ đi con đường thế nào.”
Người làm nữ cảm thấy Hà Băng đã quyết tâm, vội hỏi: “Đại tiểu thư, lời này con ngàn vạn lần đừng nói trước mặt phu nhân, phu nhân nghe xong lại phải nổi giận hơn đấy, cũng may phu nhân hiện tại đã đi, bằng không…”
Hà Băng lúc này chộp được chữ mấu chốt: “Mẹ con đi rồi? Đã trễ thế này, bà ấy đi đâu?”
Người làm nữ cứng đờ, nguy rồi, bà ấy nói lỡ miệng rồi!
Hà Băng đã sinh lòng cảnh giác, cô nhanh chóng đứng lên, đe dọa nhìn người làm nữ: “Mẹ con rôt cuộc đã đi đâu, bà ấy chẳng lẽ đi tìm Tiêu Thành ư2”
Dương Kim Đậu đi tìm Tiêu Thành, hơn nữa còn nhanh chóng chạy tới khách sạn.
Lần này đây bà ta phải nói rõ với Tiêu Thành, nếu như anh không buông tay, bà ta sẽ công khai thân phận nằm vùng của anh.
Lúc này, một chiếc xe sang chạy nhanh đến, cửa sau xe mở ra, Tiêu lão gia tử xuống xe, bên cạnh lão còn có một bà lão, bà lão này chính là đại ca cầm đầu.
Ai có thể nghĩ tới tên đại ca cầm đầu tung hoành giang hồ lại là một người phụ nữ!