Tiêu Thành nhìn cô, phát động môi mỏng, hộc ra một chữ: “Em.”
Câu hỏi ban nãy của cô, anh hiện tại cho ra đáp án, là cô!
Hàng mi dài của Hà Băng run lên, cứng đờ.
Tiêu Thành chậm rãi giơ tay lên, chạm vào mặt cô.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người nhanh chóng tan đi, tình cảm vẫn luôn ẩn nhẫn khắc chế ở đáy lòng đột nhiên như dây mây điên cuồng phát sinh.
Hà Băng không động, cô nhìn bàn tay Tiêu Thành từng chút đến gần cô.
Lúc này một chiếc xe đen sang trọng chậm rãi ngừng lại, cửa sau xe kéo ra, thân ảnh một lớn một nhỏ xuất hiện.
“Bồ.
Tiếng con nít non nớt vang lên, là một chậu nước lạnh nhất trực tiếp dội xuống đầu Hà Băng, khiến cô lạnh xuyên tim.
Hà Băng nhanh chóng ngắng đầu, chỉ thấy Tiêu Đình Đình mang theo con trai tới.
Ba năm qua đi, Hà Băng gặp lại Tiêu Đình Đình, Tiêu Đình Đình không thay đổi gì, trên người là chiếc đầm hoa dài, tôn lên dáng ngực ngực tấn công, mông phòng thủ, ả rất đẹp, ba năm nay được nuôi dưỡng tốt hơn, là kiểu này được đàn ông cưng chiều, trông rất hạnh phúc và hồng nhuận.
Dĩ nhiên, thay đổi lớn nhất của Tiêu Đình Đình chính là trong tay ả nắm một đứa bé trai, đây là con trai Tiêu Vũ của ả và Tiêu Thành.
“Bố.” Tiêu Vũ chạy tới, ôm lấy bắp đùi Tiêu Thành.
Tiêu Thành đã buông lỏng Hà Băng ra, anh nhìn Tiêu Vũ, đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Tiêu Vũ: “Tiêu Vũ, sao con lại tới đây?”
“Là mẹ dẫn con tới, con và mẹ đều nhớ bố rồi.” Nói rồi ánh mắt Tiêu Vũ liền rơi vào trên mặt Hà Băng, cậu bé nhíu không vui nói: “Bố, người phụ nữ này là ai, cô ta khẳng định lại là hồ ly tinh câu dẫn bối!”
Nói rồi Tiêu Vũ bỏ chạy lên, trực tiếp đá Hà Băng một cái, âm lạnh mắng: “Phi, hồ ly tinh, không biết xấu hổ! Mau cút đi, nếu như cô còn dám câu dân bố tôi, tôi sẽ bảo mẹ và ông nội chặt cô thành tám khúc, vứt xuống sông nuôi cá, tôi nói được làm được!”
Tiêu Vũ chống nạnh, dáng vẻ ác độc kia không hề giống là một đứa trẻ ba tuổi.
Hà Băng thực sự bị đá một cái, rât đau, lúc này Tiêu Thành đã đi tới, vươn tay xách cổ áo của Tiêu Vũ, trực tiếp xách thằng bé tới một cái bên, trầm giọng khiển trách: “Tiêu Vũ, con đang làm cái gì, ai cho con thô lỗ không lịch sự như vậy?”
Tiêu Vũ rất sợ Tiêu Thành, bị Tiêu Thành mắng, cậu ta méo miệng nhìn về phía Tiêu Đình Đình.
Lúc này Tiêu Đình Đình đi tới hôn Tiêu Vũ một cái, dịu dàng an ủi: “Tiêu Vũ, con hiểu lầm rồi, chị này không phải hồ ly tinh, chị ấy không phải phụ nữ xấu câu dẫn bố con đâu.”
Tiêu Đình Đình lại nhìn về phía Hà Băng: “Hà Tiêu thư, cô đừng tức giận, Tiêu Vũ là quá yêu bố nó mà thôi, nên mới cực đoan như thế. Hiện tại chúng tôi một nhà ba người rất ân ái, Hà tiểu thư nhất định sẽ không làm tiểu tam phá hoại gia đình người ta, đúng chứ?”
Hà Băng lạnh mắt nhìn mẹ con Tiêu Đình Đình và Tiêu Vũ, Tiêu Vũ rất giống Tiêu Đình Đình, nhưng không hề giống Tiêu Thành, một đứa trẻ ba tuổi trong mắt tràn đầy âm lãnh cực đoan độc ác, cái này khẳng định không thoát được liên quan với cách giáo dục của Tiêu Đình Đình.
Hiện tại Tiêu Đình Đình nói bóng gió, Hà Băng đương nhiên đã hiểu, tuy là cô chẳng xem trọng Tiêu Đình Đình, thế nhưng hai mẹ con này xuất hiện cũng khiến cô mình cũng chẳng hơn gì bọn họ.
Cô thừa nhận mối duyên ngắn ngủi ba năm trước khiến cô động tâm, cô thích Tiêu Thành, yêu thích này vẫn chưa phai đi dù đã ba năm trôi qua.