Tiêu Thành nhấp môi mỏng một cái, tất cả thanh âm đều nghẹn ở cổ họng.
“Nhìn xem, cậu cái gì cũng không thể nói, vậy cậu có thể cho Băng Băng cái gì, cậu lấy cái gì cưới Băng Băng?”
“Tôi và Hà Tân từng có một đoạn hôn nhân, Hà Tấn đối với tôi rất tốt, thật sự rất tốt, chỉ cần anh ấy có ở nhà, giặt đồ nấu cơm, chọc tôi vui vẻ, bao dung tất cả tùy hứng và xấu tính của tôi, anh ấy rất thương ta, thế nhưng tôi hạnh phúc không, không, tôi không hề hạnh phúc.”
“Một năm 365 ngày, tôi chỉ có mấy ngày thấy được anh ấy, lúc tôi nhớ anh ấy, anh ấy không ở bên cạnh ta, lúc tôi mang thai anh ấy không ở bên cạnh tôi, lúc tôi sinh Băng Băng anh ấy cũng không ở bên cạnh tôi.”
“Tôi nhớ được có một năm đại tuyết, đêm hôm đó băng đóng ba thước, Băng Băng sốt cao, tôi hoảng sợ mặc vội áo khoác ôm Băng Băng đến bệnh viện, không gọi được xe, tôi liên ôm Băng Băng đi bộ, thế nhưng ở trên đường tôi ngã nhào, đau không đứng nổi, trên đường không có một ai đi đường, không ai có thể kéo tôi một tay, tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất, nằm trong mặt tuyết lạnh lẽo, ôm Băng Băng ngồi bên cạnh tôi, tôi cười với Băng Băng, thế nhưng trong mắt tất cả đều là nước mắt, không ai biết một khắc kia tôi cô độc và tuyệt vọng cỡ nào.”
“Sau đó anh ấy trở về, cùng tôi đi shopping, thật trùng hợp, ngày đó siêu thị cháy, bên trong loạn lạc, tôi không sợ, tôi không hề sợ cho bản thân, thế nhưng tôi sợ con gái Băng Băng của tôi, con bé còn nhỏ như vậy, tôi không thể để cho nó chịu xíu xiu thương tổn nào, thế nhưng, anh ấy bỏ lại tôi và Băng Băng, anh ấy chỉ một con đường viện, không gọi được xe, tôi liên ôm Băng Băng đi bộ, thế nhưng ở trên đường tôi ngã nhào, đau không đứng nổi, trên đường không có một ai đi đường, không ai có thể kéo tôi một tay, tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất, nằm trong mặt tuyết lạnh lẽo, ôm Băng Băng ngồi bên cạnh tôi, tôi cười với Băng Băng, thế nhưng trong mắt tất cả đều là nước mắt, không ai biết một khắc kia tôi cô độc và tuyệt vọng cỡ nào.”
“Sau đó anh ấy trở về, cùng tôi đi shopping, thật trùng hợp, ngày đó siêu thị cháy, bên trong loạn lạc, tôi không sợ, tôi không hề sợ cho bản thân, thế nhưng tôi sợ con gái Băng Băng của tôi, con bé còn nhỏ như vậy, tôi không thể để cho nó chịu xíu xiu thương tổn nào, thế nhưng, anh ấy bỏ lại tôi và Băng Băng, anh ấy chỉ một con đường cho chúng tôi, nói nơi đây rât an toàn, có người đang gặp nguy hiểm chờ anh ấy cứu.”
“Cuộc hôn nhân như vậy đã gắng gượng nhiều năm, ta không chịu nồi, đề xuất ly hôn với anh ấy, anh ấy ở trong điện thoại bằng mọi cách giữ lại tôi, anh ấy xin tôi đừng đi, anh ấy còn nói anh ấy sẽ khẩn cấp xin nghỉ, ngày mai sẽ sẽ trở về với tôi, tôi nói được, tôi nói em chờ anh, nhưng, anh ấy lại không trở về, anh ấy lại đi làm nhiệm vụ rồi, thậm chí tôi gọi anh cũng chỉ nghe được tiếng máy bận.”
Nhắc tới đoạn hôn nhân kia, trong mắtDương Kim Đậu không có lệ, có chăng chỉ là hàn ý lạnh như băng và cười nhạo: “Tôi không biết đoạn hôn nhân kia cho tôi được cái gì, tôi không yêu Hà Tân sao, không phải, chúng tôi cũng bởi vì yêu mà kết hôn, năm đó bên trong ảnh cưới tôi cười rạng rỡ ngọt ngào là thế, còn trông đợi ước ao với tương lai biết bao, tôi yêu Băng Băng như vậy, thế nhưng cuối cùng…
tôi vì ly hôn mà ngay cả Băng Băng cũng bỏ lại.”
“Tôi đã từng gả cho Hà Tắn, cho nên không ai hiểu rõ mấy người hơn tôi, mắy người căn bản cũng không phải là người, mấy người luôn biến đổi vô số thân phận, mấy người đã sớm không thuộc về chính bản thân mấy người.”
“Tiêu Thành, tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu có tư cách gì cưới Băng Băng, Băng Băng chỉ mới 19 tuổi, cuộc sống tốt đẹp mới vừa bắt đầu, cậu có phải muốn hủy hoại con bé hay không?”
“Tôi là mẹ của Băng Băng, đời này tôi sẽ không trơ mắt nhìn Băng Băng trở thành một tôi thứ hai, tôi tuyệt đối sẽ không để Băng Băng giẫm vào vết xe đỗ của tôi!”
Nói xong, Dương Kim Đậu phẩy tay áo bỏ đi.
Tâm trạng của Dương Kim Đậu hoàn toàn có thể hiểu được, bà mất nửa cuộc đời mới đi ra khỏi đoạn hôn nhân kia với Hà Tấn, hiện tại con gái của mình lại gặp Tiêu Thành, nội tâm bà khϊếp sợ, bài xích lại chán ghét.
Còn sống, bà sẽ không để cho con gái mình ở chung với Tiêu Thành.
Tiêu Thành nhìn nữ cường nhân đã đi xa ấy, anh xem qua tư liệu của Dương Kim Đậu, Dương Kim Đậu 20 tuổi xinh đẹp ngọt ngào, dựa vào người Hà Tắn hoàn toàn là một cô vợ nhỏ đáng yêu, nhưng bây giờ Dương Kim Đậu lại mạnh mẽ, sắc bén lại lạnh lùng, hoàn toàn tìm không được cái bóng mềm mại năm đó.
Đây chính là thứ đoạn hôn nhân kia cho bà.
Bàn tay xuôi ở bên người Tiêu Thành cuộn tròn một cái, cả người chìm trong mảnh tối đen.