Lúc đầu đã hứa với lòng sẽ dạy dỗ cô một trận nên thân, để cô đau để cô sợ, nhưng tiếng “anh trai” này của cô làm anh trong nháy mắt sụp đỗ, trái tim kiên nghị của anh nhanh chóng hóa mềm, mềm đến không tưởng tượng nỗi.
Trước đây anh tìm những người phụ nữ kia, anh cũng bảo bọn họ gọi anh là “anh trai”, Trần Viên Viên là gọi giống nhất, thế nhưng Cố Dạ Cần biết từ nay về sau, những người phụ nữ kia cũng sẽ không thể là cô, thậm chí ngay cả cơ hội tìm một chút an ủi ở người phụ nữ khác cô cũng không cho anh.
Ngón tay thon dài của Cố Dạ Cẩn xuyên vào mái tóc dài của cô, đôi môi Cô Dạ Cân thây cô không giông nhưữ giả vờ, mà là thật sự khóc, mấy ngày nay không gặp, hiện tại tinh tế nhìn kĩ liền thấy cô gầy không ít, sắc mặt cô cũng rất không tốt, dáng vẻ khóc nghẹn ngào có bao nhiêu đáng thương biết liền có bấy nhiêu.
Anh vươn tay đầy ra rồi lọn tóc dài quấn trên khuôn mặt nhỏ của cô: “Đừng khóc, làm với anh, khiến em uất ức như vậy?”
Diệp Linh nước mắt lưng tròng nhìn anh, mọi uất ức trong lòng, không phải là làm với anh khiến cô uất ức, mà là…
yêu anh, khiến cô nhận hết uất ức.
Mấy ngày nay, rất nhớ rất rất rất nhớ anh.
Buôi tôi luôn ngủ một mình, ban đêm không ngừng gặp ác mộng, mơ tới bố mẹ anh trai má Ngô, hổ thẹn bao phủ cô, nhưng khi tỉnh mộng, lại bắt đầu nhớ tới mùi vị trên người anh, nhớ đến l*иg ngực anh.
Đêm nay anh đến, cô rất vui mừng.
Hiện tại anh đoạt lấy cô, thân thể cô rất đau rất đau, nhưng trong lòng rất vẹn toàn rất vẹn toàn.
Luôn cảm thấy gian khổ khắp thế giới, chỉ khi ở bên anh, mới có bến cảng để neo đậu.
“Xin… xin lỗi, em thật không ngờ anh sẽ đi vào, là anh tự mình đánh người…
Không liên quan gì với em…” Cô khóc thút thít nói.
Cố Dạ Cần đã cảm thấy cô như đứa trẻ làm sai nhưng ăn vạ, anh chậm rãi câu môi: “Vậy tại sao em lại vào phòng lão sắc quỷ kia, em biết rõ anh không thích gã đàn ông khác nhung nhớ thèm khát em, có đôi khi anh cũng không khống chế được chính mình, anh cũng không biết anh còn có thể làm ra loại chuyện điên cuồng nào đâu.”
Anh hỏi cô vì sao vào phòng lão sắc quỷ kia?
Cái này…
Cô đương nhiên không thể nói cho anh biết.
Yêu anh, là thật.
Báo thù, cũng là thật.
“Em không muốn… nói cho anh biết, dù sao… dù sao em chưa từng làm bắt kỳ chuyện nào có lỗi với anh…”
“Còn có… Còn có em đến thăm anh, nhưng, nhưng anh được ông nội và mẹ anh đón đi, em một mình… đi về, trật cả mắt cá chân, rất đau…”
Cô thút tha thút thít, không biết là muốn dùng chiêu này bắt bí lấy anh, hay là trong vô tình toát ra điệu bộ con gái nhỏ, dù sao trái tim Cố Dạ Cần đã đau đau mềm nhũn, vừa rồi lửa giận ngập tràn đã trong tiếng nức nở yếu ớt của cô hóa thành hư ảo, anh cảm giác mình đã bị thu thập đến ngoan ngoãn rồi.
“Em thực sự đến thăm anh?” Anh hỏi.
“Đương nhiên là có rồi, hiện tại mắt cá chân em còn sưng…” Nói rồi cô dùng hai tay nhỏ bé chống đỡ lên l*иg ngực to lớn của anh, đây anh ra phía ngoài: “Anh đi ra ngoài… em không muốn…”
Đôi mắt Cố Dạ Cẩn đỏ tươi u ám nhìn cô, đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái, anh từ trong cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Rốt cuộc cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi phải không, quay một vòng liền nghĩ anh tha cho em à? Bớt nói nhảm, anh còn không có thoải mái đâu!”