Hạ Tịch Quán nhanh chóng kéo tay ñ anh, đặt trên gương mặt tràn đây nước mắt của mình, cô rũ xuống hàng mi ẩm ướt, đặt mặt mình vào lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng mà ỷ lại vuốt ve.
Cô không thể lại mắt đi.
Trong khoảng thời gian này, cô mất đi rất nhiều rất nhiều người.
“Hạ tiểu thư,” Lúc này bác sĩ chính đi tới thấp giọng nói: “Đây là dấu hiệu nguy kịch của Lục tiên sinh, quãng thời gian này Lục tiên sinh dựa vào thuốc tây và nghị lực cường đại đến được mức này, khả năng không còn cách nào đi tiếp với cô, chúng ta phải mau chóng giải ra phương trình cuối cùng mà Prof.
Lục lưu lại, chỉ cần giải thành công, Lục tiên sinh liền có thể cứu.”
=Ồ “Thê nhưng Prof. Lục chước hoa trọn đời, y thuật đã đến trình độ thiên phú thực sự làm người ta theo không kịp, chúng tôi vận dụng đoàn đội tỉnh anh toàn cầu đứng đầu mấy tháng nay đã gấp rút giải mã lại vẫn chưa thể giải được, cho nên, phương trình cuối cùng này chỉ có thể giao cho Hạ tiểu thư cô.”
“Hạ tiểu thư, thời gian của cô không còn nhiều nữa, chỉ có 48 giờ đồng hò, trong 48 giờ đồng hồ này chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo toàn Lục tiên sinh, một khi qua 48 giờ đồng hồ, Lục tiên sinh… sẽ đi tới hồi cuối.”
“Hạ tiểu thư, cô bây giờ là toàn bộ hy vọng của Lục tiên sinh.”
Hạ Tịch Quán không ngừng rơi lệ,: nghẹn ngào không lên tiêng.
“Quán Quán, đừng… đừng sợ, anh tin tưởng… tin tưởng em…” Lục Hàn Đình khàn khàn cắt tiếng.
Hạ Tịch Quán trong làn nước mắt ngắng đầu, cô không ngừng lắc đầu, cặp mắt sáng nay đã mê man: “Lục tiên sinh, xin… lỗi, em cảm thấy… em làm không được…”
Vừa mới nghe nói tin dữ của Lục Tử Tiễn, trong lòng cô cực kỳ bi ai khó chịu, nhưng cô ngay cả cơ hội khổ sở cũng không có, lại đến lúc nói lời từ biệt với Lục Hàn Đình.
Hạ Tịch Quán từ 19 tuổi từ nông thôn trở về, một đường vượt mọi chông gai, dũng cảm tiến tới, cô chưa từng có mắt đi dũng khí.
Nhưng đến cửa ải sinh ly tử biệt này, cô đột nhiên chùn bước, bởi vì… những thứ này đều là người cô yêu.
Vì yêu, mà khϊếp đảm.
“Quán Quán…” Lục Hàn Đình cật lực dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô, tuy nước mắt càng lau càng nhiều: “Không sao, anh giao chính mình cho GIN “Hạ tiểu thư, Lục tiên sinh hiện tại phải vào phòng vô khuẩn, chúng tôi chờ tin tốt của cô.” Lúc này bác sĩ va y tá đẩy Lục Hàn Đình đi.
Cảm xúc Hạ Tịch Quán khó có thể bình phục, nhưng cô không thể không ép mình bình tĩnh, cô chậm rãi ngồi trên ghé, lấy ra quyển số tay y học mà Lục Tử Tiễn lưu lại kia.
à Ỹ Cô lật ra trang thứ nhât, là tât cả tài năng và thành tựu của anh trong ngành y, Hạ Tịch Quán lật từng trang từng trang…
Đôi mắt khô khốc, dường như đã cạn nước mắt, thế nhưng con ngươi lại đau nhói, không biết có phải là bị câu chữ của anh làm đau, nói chung rất đau rất đau.
Hạ Tịch Quán lật đến trang cuối cùng, cũng chính là phương trình cuối cùng kia, cô biết chỉ thể phá giải phương trình cuối cùng này, Lục Hàn Đình mới cứu được, hàng ngàn hàng vạn người mắc chứng suy tim cũng được cứu.
Cô cầm bút lên, ngòi bút rơi trên tờ giấy trắng sạch sẽ, vậy mà chẳng không viết ra được gì.
Cô căn bản không giải được.
Rất nhanh, 24 giờ đồng hồ đã trôi qua, sinh mệnh của Lục Hàn Đình chỉ còn lại 24 giờ đồng hồ sau cùng.
Buổi tối, lúc Tình Nhi đẩy cửa vào, Hạ Tịch Quán vẫn ngồi trên cái ghế kia, một người ngồi lẳng lặng, Hạ Tịch Quán đã qua 24 giờ đồng hồ từ đầu tới cuối duy trì tư thế này, cô cúi thấp xuống rũ mắt từng lần một lật xem quyền sổ tay của Lục Tử Tiễn.
“Nữ Quân,” Tình Nhi đi tới, đưa tới một chén tổ yến: “Ngày hôm nay người cái gì cũng không có ăn, ngay cả nước cũng không có uống, không ăn không uống như vậy nhất định không được.”