Rolls-Royce Phantom phóng nhanh trên đường, Thượng Quan Mật Nhi chỗ cạnh tài xế quay đầu nhìn Lục Hàn Đình đang lái xe: “Lục tổng, chắc anh quen rất nhiều giám đốc có tiền ha?”
Lục Hàn Đình đặt bàn tay to trên tay lái, ánh đèn ven đường xuyên qua cửa sổ xe cọ sáng chiết xạ lên gương mặt anh tuần, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ?”
“Lục tổng, nha hoàn Tình Nhi bên cạnh em đã theo em thời gian rất lâu, em xem cô ấy như chị em ruột, hiện tại cô ấy đã đến độ tuổi nói chuyện cưới gả rồi, cho nên em muốn giúp cô ấy tìm một người tốt để gả, bên cạnh anh đều là người có tiền, giúp em giới thiệu một chút nhé.”
Thượng Quan Mật Nhi nhõng nhẽo cười nói.
Hạ Tịch Quán bị “nói chuyện cưới gả”: “…
Lục Hàn Đình không nói gì thêm, anh đánh tay lái, Rolls- Royce Phantom vững vàng quẹo vào khúc cua.
“Lục tổng thực ra em cảm thấy có tiền hay không không quan trọng, nhưng cô nha hoàn này của em ấy à, chính cô ấy muốn tìm một người có tiền, cô ấy cũng biết thân phận mình hèn mọn, những người có tiền kia không nhất định có thể coi trọng cô ấy, cô ấy còn nói với em, dù cho bị nuôi dưỡng ở bên ngoài cũng được, chỉ cần áo cơm không lo…
Ai nha, em làm sao càng ngày càng cảm thấy nha hoàn của em tam quan bắt chính thế nhỉ, làm chủ tử của cô ấy, em thấy đây đều là lỗi của em, em không dạy bảo cô ấy tốt.” Thượng Quan Mật Nhi tự trách chau mày.
Hạ Tịch Quán phía sau: “…” Cô chỉ có thể liếc mắt Thượng Quan Mật Nhi thôi.
Thượng Quan Mật Nhi từ nhỏ đã lớn lên trong hậu cung Hoa Tây Châu, am hiểu sâu chuyện xích mích giữa những người phụ nữ, hiện tại ả lần nữa ở trước mặt Lục Hàn Đình tiết lộ cô là một đứa tham hư vinh, có gắng đạt được quyền lợi, cũng không biết Lục Hàn Đình trong lòng nghĩ cô như thế nào.
Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, nhìn về phía Lục Hàn Đình.
Lúc này, Lục Hàn Đình cũng nhẹ nhàng nhắc lên mí mắt anh tuần, xuyên qua kính chiều hậu nhìn về phía cô.
Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này Hạ Tịch Quán rơi vào trong ánh mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt anh nhìn cô rất nhạt, nhưng quả thật có nhìn cô một cái.
Nhịp tim Hạ Tịch Quán trong nháy mắt gia tốc, cô nghĩ, nên dùng cách gì để thức tỉnh anh lại đây?
Cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Lục Hàn Đình đã nhàn nhạt dời đi ánh mắt, còn đáp Thượng Quan Mật Nhi một câu: “Tôi sẽ để ý.”
Hạ Tịch Quán: “…”
Tên Lục Hàn Đình ngu ngốc này!
Lục Hàn Đình dẫn Thượng Quan Mật Nhi và Hạ Tịch Quán tới biệt thự của mình, Thượng Quan Mật Nhi nhìn một chút, cũng không có thấy được thằng nhỏ biếи ŧɦái trong truyền thuyết – Lục Thần Dịch, ả mỏ miệng hỏi: “Lục tổng, Dịch Dịch đâu, tại sao không thấy Dịch Dịch?”
Lục Hàn Đình ném chìa khóa xe vào huyền quan chỗ, đôi môi mỏng phát động: “Lục Thân Dịch đang trên đường trở về rồi, đợt lát nữa thì gặp được ngay.”
“Thật vậy chăng? Em rất nhớ Dịch Dịch.”
Thượng Quan Mật Nhi lấy kỹ xảo diễn xuất có thể đạt Oscar của mình ra: “Như vậy đi, em tự mình xuống bếp làm vài món cho Dịch Dịch ăn.”
Nói rồi Thượng Quan Mật Nhi liền đi vào phòng bếp.
Kỳ thực Thượng Quan Mật Nhi không biết nấu ăn, nhưng ả giả vờ lấy món rau ra rửa một chút, chợt có một cánh tay thò đến ôm eo ả, hơi thở người đàn ông sạch sẽ mát lạnh phủ lên bờ tai ả: “Tôi lên lầu tắm trước, lát nữa cô lên.”
Thượng Quan Mật Nhi không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau ôm ả là Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình mời ả lên lầu, đến phòng của anh.
Đều là nam nữ trưởng thành, khuôn mặt Thượng Quan Mật Nhi đỏ lên: “Làm cái gì nha?”
“Sau lưng tôi còn có vết thương, cô thay thuốc cho tôi.”
Nói xong Lục Hàn Đình liền buông lỏng ra cô, xoay người lên lầu.