Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 152: Em muốn xuống xe

Sức lực của Có Dạ Cần rất lớn, Diệp Linh lảo đảo bị kéo đi theo: “Anh làm gì vậy, em tự đi được, buông em ra.

Có Dạ Cần lôi cô ra khỏi quán bar, mở cửa ghế phụ chiếc xe Maybach: “Tự mình đi vào hay cần anh giúp?”

Diệp Linh cũng nhận ra tâm trạng anh đang không tốt lắm: “Không phiền tới anh, em tự vào được.”

Sau đó cô tự mình ngồi vào ghế phụ.

Có Dạ Cần cũng ngồi vào xe, khởi động con Maybach màu bạc phi vυ't trên đường.

Diệp Linh cúi đầu nhìn cổ tay mình, vừa nãy anh túm mạnh tới mức đã hằn lên một vệt đỏ.

Ngắng đầu lên mới phát hiện không phải đường tới Túy Ngọc Lâu, cô mới vội vàng quay sang hỏi Cố Dạ Cần: “Anh dẫn em đi đâu đấy, em muốn về Túy Ngọc Chương 152: Em Muốn Xuống Xe Lâu.”

Có Dạ Cần không nhìn cô, chỉ nói như tường thuật lại: “Hạ Tịch Quán đã một uống một ly one-night-stand, anh không yên tâm, đêm nay em ở lại chỗ anh.”

Có Dạ Cần liếc sang bên cạnh, cạnh hàm tuấn mỹ hơi căng lên: “Mặc kệ anh có tâm tư gì đối với em, thông minh như em thì nên giả câm giả điếc chứ không phải nhiều lần kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, trừ phi em cũng nhớ mãi không quên một đêm kia, muốn ôn lại chuyện cũ.”

“Cút.”

Hai mắt Diệp Linh đỏ lên quát một tiếng.

Cố Dạ Cẩn nhếch miệng, không nói gì thêm, bầu không khí giữa hai người liền trở nên ngột ngạt.

“Rốt cuộc anh muốn dẫn em đi đâu, em không muốn về nhà, anh nghe thấy chưa, em không muốn về nhà, em muốn xuống xe.”

Diệp Linh nói xong liền đưa tay mở cửa xe.

Cố Dạ Cẩn đã khóa cửa xe lại, xe đang chạy tốc độ cao như vậy, néu cô mở cửa ra thì sẽ rất nguy hiểm, Chương 152: Em Muốn Xuống Xe kiên trì không muốn về nhà.

“Em đừng nhúc nhích, không phải về nhà, bây giờ anh ở bên ngoài, ở biệt thự của anh.”

Cố Dạ Cần thấp giọng mở miệng.

Diệp Linh lúc này mới bình tĩnh lại, cô biết bây giờ mình có nói gì cũng không có tác dụng, cho nên dứt khoát im lặng.

Biệt thự Tây Giang Nguyệt.

Nơi này là sản nghiệp của Cố gia, mấy năm nay Có gia vẫn là con rồng lớn ngành bát động sản, từng tắc đất ở Tây Giang Nguyệt đều là vàng, nổi danh là khu dành cho người giàu, Có Dạ Cần sau khi chuyển ra khỏi nhà lớn thì vẫn sống một mình ở đây.

Maybach đỗ trên bãi cỏ, Cố Dạ Cần dắt Diệp Linh vào bên trong đến cửa, đến cửa, Cố Dạ Cần đặt một chiếc dép lê màu hồng bên cạnh chân Diệp Linh: “Thay đi.”

Chương 152: Em Muốn Xuống Xe Diệp Linh nhích sang một bên: “Em không đi, em không bao giờ dùng lại đồ bị người phụ nữ khác dùng qua.

Có Dạ Cần ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài cầm lấy mắt cá chân của cô, tháo đôi giày cao gót thủy tinh của cô ra: “Linh Linh, đừng loạn nữa, là đôi mới, chưa có ai dùng qua.”

Lúc này Diệp Linh mới dừng động tác lại, buông hờ mi xuống nhìn người đàn ông ngồi xổm bên dưới chân mình, cả người trở nên yên tĩnh.

Sau khi cởi giày cao gót xong, Cố Dạ Cần vẫn chậm chạp không có hành động tiếp, chỉ nắm lấy đôi chân nhỏ của Diệp Linh.

Nháy mắt khi ngón tay anh chạm vào da chân mình, Diệp Linh giống như bị điện giật hát tay anh ra, tự xỏ dép vào, cười mắng: “Đồ biếи ŧɦái.”

Cố Dạ Cẩn đứng dậy đi vào phòng khách, cởϊ áσ khoác màu đen trên người vứt xuống ghé salon, ngoái Chương 152: Em Muốn Xuống Xe nhìn sang.

Diệp Linh từ từ đi lên lầu.

Cố Dạ Cần ngồi bên dưới, xử lí văn kiện qua điện thoại, trên lầu vọng tới giọng nói ngọt ngào của Diệp Linh: “Anh, em mượn một cái áo sơ mi nhé.”